“Không sao cả đâu. Nếu tôi không nhìn thấy được khía cạnh sáng sủa
của bức tranh cuộc đời như đứa em thơ ngây, sôi nổi và nhiệt tình này,”
nàng âu yếm đặt nhẹ bàn tay lên cánh tay em gái, nói tiếp, “đó là do tôi đã
trải qua nhiều kinh nghiệm sống và, có lẽ, đó cũng là điều bất hạnh cho tôi.
Thiếu tá Heyward,” gạt bỏ những ý nghĩ bi quan, nàng quay về với hiện tại,
nói tiếp, “anh hãy nhìn xung quanh và nói cho tôi biết tương lai nào đang
chờ đứa con gái của một quân nhân đặt hạnh phúc lớn nhất vào danh dự và
tiếng tăm.”
“Danh dự và tiếng tăm không thể bị bôi nhọ trước một tình thế mà người
đó không làm chủ được.” Duncan sôi nổi đáp, “Nhưng câu nói của cô nhắc
nhở tôi đi làm nhiệm vụ. Bây giờ tôi phải đi gặp người cha dũng cảm của
cô để được biết quyết định của ngài về những việc còn phải làm để phòng
thủ pháo đài. Cầu Chúa che chở cho cô trong mọi hoàn cảnh, cô Cora, Cora
cao quý, cho phép tôi gọi như vậy.”
Cora đưa tay cho Heyward bắt, nhưng đôi môi nàng run run và hai gò má
nhợt nhạt; Heyward nói tiếp:
“Tôi biết ràng trong mọi trường hợp, cô sẽ làm đẹp mặt và vinh dự cho
phái nữ. Alice, chào em,” giọng Heyward chuyển từ trân trọng sang dịu
dàng, “chào em Alice, chúng ta sẽ sớm họp mặt trong niềm vui chiến thắng,
anh tin như vậy.”
Không chờ hai cô gái trả lời, người sĩ quan lao xuống những bậc thang
mượt cỏ và băng mình qua thao trường, lát sau đã tới trước mặt người chỉ
huy của mình. Đại tá Munro đang dài bước đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ
hẹp, vẻ bối rối.
“Thiếu tá Heyward! Anh đã đi trước ý muốn của tôi,” ông nói, “tôi đang
mong anh tới.”
“Thưa ngài, tôi rất tiếc rằng con người mà tôi đã nhiệt tình giới thiệu với
ngài lại trở về đây dưới sự áp giải của quân Pháp. Tôi mong rằng không có
lý do gì để ngài nghi ngờ lòng trung thành của anh ta.”