NGƯỜI CUỐI CÙNG CỦA BỘ TỘC MOHICAN - Trang 176

Thấy người chỉ huy của mình còn đang say sưa biểu lộ sự miệt thị đối

với những lời nhắn nhủ của viên tướng pháp, Heyward đành phải chiều
theo ý muốn nhất thời của ông; cô giữ bình tĩnh, anh nói:

“Ước vọng của tôi, như ngài biết, là được vinh dự làm con ngài.”

“Ờ, anh tìm được những câu chữ thật dễ hiểu. Nhưng này, cho tôi hỏi,

anh có nói cho con bé hiểu như vậy không?”

“Tôi lấy danh dự thưa với ngài là không,” Duncan vội vã đáp, “nếu tôi

lợi dụng cơ hội để làm điều đó chẳng hóa ra lạm dụng lòng tin cậy của ngài
sao!”

“Thiếu tá Heyward, anh có những suy nghĩ thật cao thượng và nghiêm

túc. Nhưng Cora Munro là một đứa con gái rất khôn ngoan và thông minh,
ngay cha nó cũng chẳng phải lo bảo ban dìu dắt.”

“Cora!”
“Phải, Cora. Phải chăng chúng ta đang nói tới việc anh muốn kết hôn với

Cora?”

“Tôi… tôi… tôi không nghĩ là đã nhắc tới tên cô ta.” Duncan lắp bắp.

“Thiếu tá Heyward, vậy anh muốn tôi đồng ý cho lấy ai?” người quân

nhân già rướn thẳng người như cảm thấy nhân phẩm bị xúc phạm.

“Ngài còn một người con gái khác không kém phần đáng yêu Alice!”

người cha kêu lên bằng một giọng cũng sửng sốt như khi Duncan nhắc tới
tên Cora.

“Thưa ngài, đó là ước vọng của tôi.”

Chàng thanh niên yên lặng chờ đợi thái độ của Munro sau câu trả lời bất

ngờ của anh. Hồi lâu, người cha già đi đi lại lại trong phòng, chân bước dài
và nhanh, những đường gân thớ thịt trên khuôn mặt rắn rỏi co giật, toàn
thân dường như tập trung vào suy nghĩ. Cuối cùng, ông dừng lại trước mặt
Heyward, mắt nhìn thẳng mắt, đôi môi run bần bật; ông nói:

“Duncan Heyward. Từ trước tới giờ ta yêu quý anh vì trong huyết quản

của anh có dòng máu người bạn chí thân của ta; ta yêu quý anh vì những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.