NGƯỜI CUỐI CÙNG CỦA BỘ TỘC MOHICAN - Trang 190

mặt trời của bộ lạc nó. Trước đây có mây đen núi cao ngăn cách nó với dân
tộc nó; bây giờ nó lại chiếu sáng, bầu trời lại trong trẻo.”

“Ta biết lắm, Cáo có uy quyền đối với bộ lạc của nó,” Montcalm nói,

“tuy mới hôm qua Cáo còn săn lùng những mảng da đầu của họ, hôm nay
họ vẫn nghe lời Cáo trước ngọn lửa của hội đồng.”

“Magua là một thủ lĩnh vĩ đại.”
“Thế thì hãy tỏ ra vĩ đại bằng cách bảo cho bộ lạc của mình phải cư xử

như thế nào với những người bạn mới của chúng ta.”

“Thế tại sao viên tướng Canada lại đưa binh lính trẻ của mình vào rừng

và bắn đại bác vào các đồn bằng đất?” tên Anh điêng tinh quái hỏi.

“Để chinh phục nó. Đất này là của chủ ta, và ta được lệnh đánh đuổi bọn

người Anh tới chiếm đoạt. Họ đã bằng lòng đi khỏi đây và bây giờ ta không
gọi là kẻ thù nữa.”

“Được, Magua đã đào rìu trận lên để nhuộm máu cho nó. Bây giờ rìu còn

sáng; khi nào nó đỏ, lúc đó sẽ chôn.”

“Nhưng Magua không được làm ô danh nước Pháp. Kẻ thù của đại đế trị

vì ở bên kia hồ nước mặn là kẻ thù của Magua; bạn của Người là bạn của
dân Huron.”

“Bạn à!” tên Anh điêng khinh bỉ nhắc lại, “Cha của Magua đưa tay đây.”
Biết rằng chỉ có thể duy trì ảnh hưởng của mình đối với các bộ lạc da đỏ

hiếu chiến bằng nhân nhượng chứ không bằng uy lực Montcalm miễn
cưỡng phải chiều ý hắn. Tên Anh điêng gí ngón tay của người chỉ huy Pháp
lên một vết sẹo sâu hoắm ở trên ngực mình, đắc chí hỏi:

“Cha có biết cái gì đây không?”

“Người chiến binh nào chẳng biết! Đây là vết cắt của một viên đạn chì.”
“Thế còn cái này?” tên Anh điêng quay lưng lại, hỏi tiếp; y để mình trần,

không mặc áo như thường lệ.

“Cái này ư! Con ta đã bị xúc phạm tàn tệ. Ai đã làm việc đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.