khiu trụi lá. Ông đi trên những con đường cô quạnh nơi họ từng dạo bước
bốn năm về trước. Dường như bà đang ở cạnh ông trong bóng tối. Trong
một khoảnh khắc ông như cảm thấy giọng bà vọng vào tai ông, tay bà chạm
vào tay ông. Ông đứng im lắng nghe. Tại sao ông lại cướp đi cuộc sống
khỏi bà? Tại sao ông đẩy bà đến cái chết? ông cảm thấy conn đạo đức của
mình đang vỡ vụn.
Khi lên tới đỉnh đồi Magazine, ông dừng lại và nhìn xuôi theo dòng
sông về hướng Dublin, những ánh đèn thành phố tỏa ra rực rỡ và ấm áp
trong đêm lạnh. Ông nhìn xuống theo sườn đồi và, dưới chân đồi, trong
bóng tối bức tường rào Công viên, ông nhìn thấy những hình người đang
nằm. Những cặp tình nhân vụng trộm và vụ lợi đó làm ông tuyệt vọng đến
kiệt sức. Ông đã dè sẻn từng chút để giữ sự đúng đắn chính trực của cuộc
đời ông, giờ ông cảm thấy mình bị bỏ rơi ngoài bữa tiệc của cuộc sống. Một
conn dường như đã đem lòng yêu ông và ông đã từ chối cuộc sống và hạnh
phúc của bà, ông đã đẩy bà đến sự đê tiện, một cái chết đáng hổ thẹn. Ông
biết những hì1nh hài đang nằm dưới chân tường kia đang quan sát ông và
muốn ông đi khỏi. Không ai muốn ông, ông bị đẩy ra ngoài bữa tiệc của
cuộc sống. Ông hướng nhìn về phía dòng sông xám lấp lánh, uốn lượn
quanh Dublin. Phía xa trên dòng sông ông nhìn thấy một đoàn tàu chở hàng
đang lượn vòng khỏi ga Kingbridge, như một con sâu có cái đầu đỏ lửa
đang lượn ngoằn ngoèo xuyên bóng tối, bền bỉ và cần mẫn. Nó chầm chậm
biến khỏi tầm mắt, nhưng trong tai ông vẫn vẳng lại tiếng động cơ rung rền
từng âm tiết của tên bà.
Ông quay lại con đường ông đã đến, nhịp tiếng máy vẫn rền âm trong
tai. Ông bắt đầu nghi ngờ sự xác thực của những gì ký ức vừa gợi lại. Ông
dừng lại dưới một cái cây chờ cho những âm thanh vang vọng tắt hẳn. Ông
không còn cảm thấy bà đang ở cạnh ông trong bóng tối cũng không nghe
thấy giọng bà vang bên tai. Ông chờ mấy phút nữa, lắng nghe. Ông không
nghe thấy gì hết, màn đêm im lặng tuyệt đối. Ông lắng nghe lần nữa: im
lặng tuyệt đối. Ông cảm thấy ông chỉ còn lại một mình.