NGƯỜI DUBLIN - Trang 218

Cô gật đầu một cách nghiêm trang.

- Cái gì vậy? - Gabriel hỏi, mỉm cười trước vẻ nghiêm trang của cô.

- G.C. Là ai? - Miss Ivors đáp, nhìn thẳng vào anh.

Gabriel đỏ mặt và chuẩn bị nhíu mày, như thể anh không hiểu, nhưng cô

đã hỏi vẻ tức giận:

- Ôi, con thỏ trắng vô tội! Tôi đã phát hiện ra anh viết cho tờ Daily

Express 7 rồi nhé. Thế nào, anh không tự thấy hổ thẹn sao?

- Tại sao tôi lại phải tự hổ thẹn chứ? - Gabriel nói, nháy mắt và cố mỉm

cười.

- Thôi được,vậy thì tôi hổ thẹn thay cho anh - Miss Ivors nói thẳng -

chuyện anh đi viết cho một thứ giẻ rách như thế. Thế mà tôi cứ tưởng anh
không phải là một gã West Briton 8.

Một vẻ khó xử hiện ra trên khuôn mặt Gabriel. Đúng là anh có riêng một

mụcvăn chương thứ Tư hàng tuần trên tờ Daily Express, và được trả mười
lăm shilling. Nhưng dĩ nhiên điều đó không thể biến anh thành một gã West
Briton. Những quyển sách anh nhận được để viết lời bình đối với anh thậm
chí còn giá trị hơn cái tờ séc nhỏ nhoi kia. Anh thích cảm giác các đầu ngón
tay mình được lật giở trang bìa và bên trong những quyển sách mới in còn
thơm mùi mực. Gần như ngày nào hết giờ dạy ở trường anh cũng lang thang
dọc giữ, ghé vào những tiệm sách cũ, từ hiệu Hickey trên Bachelor's Walk,
đến hiệu Webb hay Massey trên Aston's Quay, hoặc hiệu O'Clohissey trong
ngõ nhỏ gần đó. Anh không biết phải đáp lại lời buộc tội của cô ta như thế
nào. Anh muốn mình có thể nói văn chương là thứ trên tầm chính trị.
Nhưng họ là bạn bè bao nhiêu năm nay và sự nghiệp của họ cũng gần như
luôn sóng đôi, đầu tiên là ở trường University, và sau đó cùng làm giáo
viên, anh không dám nói những lời to tát với cô ta. Anh tiếp tục nháy mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.