Con ngựa bị quất và cỗ xe lọc rọc đi khỏi, dọc theo bờ ke giữa những
tràng cười và tiếng lao xao tạm biệt.
Gabriel không đi ra cửa cùng với những người khác. Anh đang đứng
trong khoảnh tôi của sảnh ngước nhìn lên phía cầu thang. Một người phụ nữ
đang đứng phía đỉnh cầu thang, cũng trong bóng tối. Anh không nhìn được
khuôn mặt cô nhưng anh có thể nhìn thấy những nếp màu đỏ gạch và hồng
cam trên chiếc váy của cô trong bóng tối như biến thành màu đen và trắng.
Đó là vợ anh. Cô đang đứng dựa vào thành cầu thang, lắng nghe cái gì đó.
Gabriel thấy ngạc nhiên trước dáng bất động của cô và cũng căng tai lên
lắng nghe. Nhưng anh chỉ thấy giữa những âm thanh lao xao cười nói tranh
cãi vọng lại từ phía bậc thềm là tiếng mấy nốt nhạc piano và bập bõm giọng
hát của một người đàn ông.
Anh vẫn đứng trong bóng tối mờ của gian sảnh, căng tai lắng nghe khúc
hát và đăm đăm hướng nhìn lên phía vợ anh. Có một vẻ yêu kiều và huyền
bí trong dáng vẻ của cô như thể cô là biểu tượng cho một điều gì đó. Anh tự
hỏi hình ảnh một người phụ nữ đứng trên cầuthang trong ánh sáng mờ, lắng
nghe tiếng nhạc từ xa vọng lại, có thể là biểu tượng của cái gì. Giá như là
họa sĩ nhất định anh sẽ vẽ cô trong dáng vẻ ấy. Chiếc mũ màu xanh thẳm
của cô sẽ làm tôn lên sắc vàng của mái tóc trong bóng tối và những nếp váy
thẫm màu của cô sẽ tôn những nếp nhạt màu. Tiếng Nhạc Xa, anh sẽ gọi
bức tranh như thế nếu anh là họa sĩ.
Cửa sảnh đóng lại, và dì Kate, dì Julia, và Mary Jane đi vào, vẫn còn
cười khúc khích.
- Ây a, hôm nay Freddy đúng là quâỵ quá nhỉ? - Mary Jane nói - Anh ta
quậy quá sức.
Gabriel không nói gì, chỉ lên phía cầu thang nơi vợ anh đang đứng. Giờ
khi cửa sảnh đã đóng lại, giọng hát và tiếng đàn piano trở nên rõ hơn.
Gabriel giơ tay ra hiệu cho họ im lặng. Bài hát nghe như giai điệu Ireland