ra ẩm ướt dưới chân, chỉ còn những vệt những mảng bám trên mái nhà, trên
bờ ke và trên hàng rào. Những ngọn đèn đường vẫn cháy đỏ le lói trong
không khí âm u và, bên kia sông, Điện Tòa Án in bóng đầy đe dọa trên nền
trời nặng nề.
Cô đang bước đi phía trước anh cùng Mr Bartell D'Arcy, đôi giày gói
trong túi giấy màu nâu kẹp dưới một cánh tay và hai bàn tay cô nâng váy
khỏi chạm lớp tuyết tan.cô không còn cái vẻ xa xôi lúc trước, nhưng mắt
Gabriel giờ vẫn ngời lên hạnh phúc. Máu rần rật chảy trong huyết quản của
anh và những suy nghĩ rối bời trong tâm trí anh, tự hào, vui sướng, dịu
dàng, can đảm.
Cô đang bước đi phía trước anh nhẹ nhàng và xinh đẹp đến nỗi anh
muốn saodc im lặng chạy theo cô, ôm lấy hai vai cô và thì thầm điều gì đo
thật xuẩn ngốc và trìu mến vào tai cô. Anh thấy cô mong manh đến nỗi anh
muốn được bảo vệ cô khỏi điều gì đó và rồi được ở một mình bên cô.
Những giây phút trong cuộc sống riêng tư của họ bừng sáng lấp lánh trong
tâm trí anh. Một phong thư màu hồng tím đang nằm bên cạnh bữa sáng của
anh và anh đang lấy tay vuốt ve nó. Ngoài bụi thường xuân chim chóc đang
ríu rít và tấm rèm đăng ten đầy ánh nắng đang lấp lánh in trên sàn nhà, anh
không thể ăn nổi vì hạnh phúc. Họ đang đứng trên sân ga đông nghẹt người
và anh đang ấn một tấm vé vào lòng bàn tay đi găng nóng ấm của cô. Anh
đang đứng cùng cô trong giá lạnh, nhìn qua một khung cửa sổ mắt cáo một
người đàn ông đang làm chai trên cái lò hừng hực lửa. Trời rất lạnh. Gương
mặt cô, thoáng mùi thơm trong làn không khí lạnh, đang ở khá gần mặt anh,
và đột nhiên anh gọi to người đàn ông bên lò lửa:
- Lò có nóng không, thưa ngài?
Nhưng người đàn ông không nghe thấy gì1 giữa tiếng ồn khu lò. Cũng
chẳng sao. Nếu không có khi ông ta đã đáp lại thô lỗ.