NGƯỜI DUBLIN - Trang 253

Giờ thì anh run lên vì bực dọc. Sao trông cô có vẻ lơ đãng vậy? anh

không biết phải bắt đầu thế nào. Hay là cô cũng đang bực mình với chuyện
gì? Giá như cô quay san anh hoặc đến với anh, thực sự là cô! Nếu ép cô bây
giờ thì thật ác quá. Không, anh phải nhìn thấy chút lửa trong mắt cô trước
đã. Anh chỉ muốn được chế ngự cái tâm trạng lạ kỳ này của cô.

- Anh cho anh ấy vay khi nào? - cô hỏi, sau một lúc im lặng.

Gabriel cố hết sức kìm nén để không bùng lên những lời lẽ ác độc về gã

nghiện rượu Malins và món tiền một bảng của hắn. Anh chỉ muốn bùng
cháy thổ lộ hết với cô, ghì nát thân thể cô vào thân thể anh, muốn chiếm
lĩnh cô. Nhưng anh nói:

- À, hồi Giáng sinh. Khi anh ta mở cái cửa hiệu bán thiệp Giáng sinh đó,

trên phố Henry.

Người anh hừng hực giận dữ và thèm khát đến nỗi anh không nghe thấy

cô tiến lại từ cửa sổ. Cô đứng bên anh một thoáng, nhìn anh một cách kỳ lạ.
Rồi, đột ngột rướn người lên, hai tay đặt nhẹ lên vai anh, cô hôn anh.

- Anh là một người rất rộng lượng, Gabriel - cô nói.

Gabriel, run lên vì nụ hôn bất ngờ của cô và vì vẻ lạ lùng trong câu nói

của cô, đặt hai tay lên tóc cô và vuốt nhè nhẹ, ngón tay anh hầu như không
chạm vào chúng. Lân gội đầu vừa rồi làm chúng mềm và sáng. Trái tim anh
ngập tràn hạnh phúc. Đúng lúc anh đang mong ước thì cô đã đến bên anh, là
cô thực sự. Có lẽ những ý nghĩ của cô cũng vừa hòa với những ý nghĩ của
anh. Có lẽ cô cảm thấy được niềm khao khát mãnh liệt ở trong anh, và rồi
tâm trạng khao khát cũng choán lấy cô. Giờ đây khi cô đã bị anh khuất phục
dễ dàng như vậy, anh tự hỏi vì sao vừa rồi mình lại thiếu tự tin quá đỗi thế.

Anh đứng, hai tay ôm nhẹ lấy đầu cô. Rồi, nhẹ nhàng vòng một cánh tay

choàng lên thân thể cô, và kéo cô sát lại mình, anh nói dịu dàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.