NGƯỜI DUBLIN - Trang 46

cô, chiếu sáng làn tóc đang nằm yên và, rơi xuống, chiếu sáng bàn tay cô
đang đặt trên thanh rào. Ánh sáng rơi xuống một bên cạnh váy cô và chiếu
vào viền trắng của chiếc váy lót, chỉ hơi lộ ra khi cô nghiêng người.

- Mày đi thì dễ hơn - cô nói.

- Nếu em đi - tôi nói - em sẽ kiếm cái gì đó về cho chị.

Sau buổi tối hôm ấy trong đầu tôi chỉ ngập tràn những cơn phấn khích,

chúng tràn cả vào giấc ngủ của tôi! Tôi chỉ cầu mong sao những ngày dằng
dặc đáng ghét từ nay cho đến hôm đó biến đi thật nhanh. Tôi thấy sốt ruột
cả với việc học hành. Ban đêm trong phòng và ban ngày trong lớp, hình ảnh
cô hiện lên giữa những trang sách phải khó nhọc lắm tôi mới đọc hết.
Những âm tiết của từ Araby vang lên vẫy gọi phá tan sự tĩnh lặng tâm hồn
tôi đang được hưởng và bao phủ quyến rũ tôi trong thứ ánh sáng phương
Đông huyền bí. Tôi xin phép được nghỉ lần đi chợ tối thứ Bảy đó để đi hội
chợ từ thiện. Bác gái tôi ngạc nhiên, nói hy vọng chuyện đó không dính
dáng gì đến Hội tam điểm đấy chứ. Hầu như tôi không trả lời được các câu
hỏi ở lớp. Tôi nhận thấy nét mặt thầy giáo chuyển dần từ yêu quý sang
nghiêm khắc, thầy hy vọng không phải là tôi đang trở nên lười biếng. Tôi
không thể tập trung những ý nghĩ đang rối tung của mình lại được. Tôi gần
như chẳng còn chút kiên nhẫn nào với những công việc nghiêm túc của
cuộc sống, những thứ giờ đây khi đứng chắn giữa tôi và ham muốn của tôi,
dường như chỉ là một trò cho trẻ con, một trò xấu xí nhàm chán.

Vào sáng thứ Bảy tôi nhắc bác trai tôi rằng tôi muốn đi hội chợ tối nay.

Ông đang mải lục trên giá treo mũ áo cái bàn chải mũ, và trả lời tôi cụt
ngủn:

- Rồi, nhóc, biết rồi.

Bởi ông đang ở trong sảnh, tôi không thể đi vào phòng khách để nhìn

qua cửa sổ. Tôi bực bội rời khỏi nhà và thất thểu đến trường. Không khí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.