NGƯỜI DUBLIN - Trang 82

loạn chống lại vẻ tầm thường nhàm chán của phố Capel,. Không còn nghi
ngờ gì, nếu muốn thành công người ta phải đi thật xa. Không thể làm được
gì ở Dublin này. Khi đi qua cầu Grattan, anh nhìn xuống sông về phía bờ ke
thấp phía dưới và thương hại những ngôi nhà lụp xụp nghèo khó. Trông
chúng như đám người lang thang nằm rúc lại với nhau dọc hai bờ sông,
những mảnh áo khoác cũ lấm đầy bụi và bồ hóng, rông càng u độn hơn
trong cảnh hoàng hôn hùng vĩ, đang đợi chờ làn hơi lạnh đầu tiên của buổi
tối đến đánh thức, lay họ dậy bước đi. Anh tự hỏi liệu mình có thể viết được
một bài thơ với ý này không. Nhỡ đâu Gallaher có thể gửi đăng trên tờ báo
London nào đó cho anh. Liệu anh có thể viết được thứ gì đó dộcđáo không
nhỉ? Anh không chắc lắm mình muốn thể hiện ý tưởng gì, nhưng cái ý nghĩ
mình vừa có cảm hứng thi ca đâm chồi trong anh như một tia hy vọng mới
mẻ. Anh can đảm bước tiếp.

Mỗi bước đi lại mang anh gần hơn với London và xa hơn khỏi cuộc

sống đứng ngoài nghệ thuật tẻ ngắt của anh. Một tia sáng bắt đầu cựa quậy
nơi đường chân trời trong tâm trí anh. Anh đâu đã già - ba mươi hai tuổi!
Tâm hồn anh có thể nói giờ mới đang độ chin. Có bao trạng thái cảm xúc
khác nhau anh muốn được diễn đạt thành thơ. Anh có thể cảm thấy chúng.
Anh cố đặt tâm hồn mình lên bàn cân xem có phải nó là tâm hồn của một
thi sĩ không. U sầu là nốt nhạcchủ đạo của tâm hồn anh, anh nghĩ, nhưng đó
là nỗi u sầu được dịu đi bởi sự trở lại của đức tin, sự cam chịu và niềm vui
giản dị. Nếu anh có thể diễn đạt nó thành một tập thơ có lẽ người ta sẽ lắng
nghe anh. Anh sẽ không bao giờ nổi tiếng, anh nhìn thấy rõ điều đó. Anh
không thể thống trị đám đông, nhưng có khi anh có thể làm rung động một
nhóm nhỏ những tâm hồn đồng điệu. Giới phê bình Anh có thể sẽ công
nhận anh là một trong những thi sĩ trường phái Celtic bởi ảnh hưởng u sầu
trong thơ anh, ngoài ra, anh sẽ cho thêm những ẩn dụ nữa. Anh bắt đầu
tưởng tượng ra những câu chữ trong bài phê bình mà tập thơ của anh sẽ
nhận được. Mr Candler có biệt tài với những vần thơ nhẹ nhàng thanh
thoát...Một nỗi buồn man mác ngập tràn trong những bài thơ này...Âm
hưởng Celtic. Thật đáng tiếc sao tên anh trông lại không giống một cái tên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.