- Có nhóc nào chưa? - Ignatius Gallaher nói.
Little Chandler lại đỏ mặt.
- Bọn tớ có một đứa.
- Trai hay gái?
- Một cu cậu.
Ignatius Gallaher vỗ bồm bộp lên lưng bạn.
- Hoan hô - anh ta nói - tớ biết cậu mà, Tommy.
Little Chandler mỉm cười, bối rối nhìn vào ly rượu của mình và cắn môi
dưới bằng ba cái răng cửa trắng trẻ thơ.
- Tớ hy vọng cậu sẽ ăn tối với bọn tớ một hôm - anh nói - trước khi cậu
đi. Vợ tớ sẽ rất vui được gặp cậu. Chúng ta có thể nghe chút nhạc và...
- Cảm ơn rất nhiều, anh bạn - Ignatius Gallaher nói - Tớ rất tiếc chúng
mình không gặp nhau sớm hơn. Đêm mai tớ đi rồi.
- Hay là tối nay?
- Tớ vô cùng xin lỗi, anh bạn. Cậu thấy tớ ở đây với một cậu khác nữa
đấy, cũng trẻ trung tinh ranh lắm, và chúng tớ định tới một vụ ăn uống đánh
bài. Giá mà được...
- Ồ không, nếu thế thì...
- Nhưng ai mà biết chứ? - Igantius Gallaher nói chữa - Năm sau biết đâu
tớ lại trốn về đây nữa, giờ thì đã gặp lại được bạn bè rồi. Chỉ là hoãn cuộc
vui lại chút ít thôi mà.