NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 70

Tôi lặng lẽ nhìn em một thoáng rồi đáp. Giọng tôi khàn khàn vì thuốc lá.

“Cám ơn em, Raina”.

Cửa mở ra rồi đóng lại nhanh chóng. Em đã đi. Tôi đứng lên khỏi

giường, đến bên cửa sổ. Mặt trời buổi sớm mọc đỏ rực ở chân trời. Ngày
hôm nay rồi sẽ nóng lắm đây.

Có tiếng cửa mở phía sau, tim tôi nẩy lên khỏi lồng ngực. Em đã ở lại,

tôi quay lại.

Rôbe bước vào, bưng vào một cái khay. Hàm răng trắng bóng của bác

sáng lên trong một nụ cười hiền hậu: “Tôi nghĩ rằng thích dùng một cốc cà
phòng hê đem lại cho ông đây”.

Khi tôi tới nhà máy, Giăc Plat đã cho một tốp thợ trèo lên mái nhà, sơn

trắng lại mái nhà. Tôi mỉm cười một mình và bước vào trong xưởng.

Cái ngày đầu tiên thật lộn tùng phèo. Hình như chẳng có chuyện gì ổn

thỏa cả. Những kíp nổ chúng tôi gửi tới khu mỏ Eđicot đều hỏng cả và phải
cấp tốc gửi tới loạt thay thế. Rồi đây là lần thứ ba trong năm nay, hãng Đuy
Pông bỏ thầu rẻ hơn, ký được hợp đồng với chính phủ về thuốc Cođit

[8]

.

Tôi bỏ ra nửa ngày xem xét số liệu và cuối cùng nguyên nhân bật lên là ở

chính sách về số phần trăm lãi suất của chúng tôi. Khi tôi gợi ý nên xem lại
chính sách ấy nếu như có ảnh hưởng tới việc ký kết làm ăn, Giăc Plat phản
đối. Cha tôi, ông ta nói, đã tuyên bố rằng, dưới mười hai phần trăm là ông
không có làm ăn gì cả. Tôi phát khùng nói với Giăc Plat rằng giờ tôi điều
khiển nhà máy, những gì cha tôi làm là của cha tôi. Trong lần đấu thầu tới
này, mẹ kiếp, nhất định chúng ta sẽ tính hạ hơn Đuy Pông ba xu một
paund

[9]

là ít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.