NGƯỜI TÌM THẤY MẶT - Trang 139

rằng Presto không cần che giấu tông tích của anh nữa. Bức điện với tên thật
và địa chỉ đầy đủ tự nó phải tượng trưng cho việc “Presto mới” đã thành
người có quyền thừa kế đầy đủ và được công nhận của Presto quái dạng.
“Một bức điện như thế không thể không làm vừa lòng khách hàng” - Pierce
nghĩ. Và ông đã không nhầm. Nhưng luật sư không nghĩ đến mọi hậu quả
của hành động của ông.

Phóng viên của những tờ báo chí lớn nhất từ lâu đã cố phát hiện ra chỗ ở

của “Presto mới”, biến mất một cách hết sức bất ngờ. Đây là một thứ thể
thao đối với các nhà báo. Người nào cũng muốn tìm ra anh trước tiên. Ở
những người mà họ mua được trong số nhân viên, có nhiệm vụ thông báo
tức khắc cho họ về mọi chuyện mà họ quan tâm.

Và thế là Presto chưa kịp từ trạm bưu điện trở về, đã có chiếc ô tô lăn

bánh tới nhà ông Barry với một trong những nhà báo thường có mặt ở khắp
nơi. Y ở tại khách sạn gần nhất và đã nhận được trước Presto một tiếng
đồng hồ, người của y làm việc tại tổng đài điện báo New York cho biết có
một bức điện gửi cho Antonio Presto ở địa chỉ vườn quốc gia
Yolstounskom. Và nhà báo này đã phóng xe đến ngay.

Y có vẻ là một thương gia sang trọng. Có thể nhầm y là nhà du lịch. Trên

những dây đeo chéo ở ngực treo hai chiếc máy ảnh: một “kinematics

[24]

nhỏ và một “SLR

[25]

”. Chưa ra khỏi ô tô, y đã nhanh tay chụp được ngôi

nhà của người gác rừng với Ellen đứng trong cửa sổ nhìn ra, tay đang cầm
chổi cọ. Vài phút sau khi tới đây, y đã bấm được vài chục kiểu, với cái tính
không khách sáo dễ mến, y đột nhập vào khắp nơi. Y đã trút vào Ellen đang
buồn bực bối rối một lô câu hỏi. Cô gái lúng túng hết sức, nên chỉ trả lời
bằng những cảm từ, song không vì thế mà gã nhà báo không ghi kín trang
này đến trang khác bằng tốc ký. Nhưng khi vị khách không mời này đến
bên bàn viết của Presto với ý đồ rõ rệt là nhòm ngó vào những giấy tờ ở
đấy. Ellen mất bình tĩnh hẳn. Tất cả cơn giận tích lại trong người cô đối với
khách đến quấy rầy đã bùng nổ đột ngột. Như một người lính gác, cô đứng
che góc bàn, cầm ngang cái chổi đầy vẻ đe dọa và nói với giọng đứt quãng
vì xúc động:

- Này ông! Chủ nhân không có nhà… Ông làm ơn đi ra cho.
- Hề… hề! Gớm, cô hăng tiết thế! - Và, tưởng Ellen là con gái hay là

người ở của ông gác rừng nghèo túng, y rút ra chiếc ví dày cộp và sột soạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.