NGƯỜI TÌM THẤY MẶT - Trang 45

mãn với đời đã tập hợp trước màn ảnh như những lữ hành lạnh cóng tìm
đến bếp lò, và tiếng cười Presto đã sưởi ấm họ. Lấy mất cái đó của họ ư!
Presto nhớ khi còn là chú bé cùng khổ, chính anh đã quên cái đói rét lúc
xem phim được cười trước những cuộc phiêu lưu kỳ thú của những diễn
viên hài thời đó. Cuộc đời anh còn có thể buồn chán hơn nếu như anh bị
tước mất những phút giây quên lãng đó.

Làm gì bây giờ? Quả thật, phải từ bỏ việc thay hình đổi dạng chăng?…
Presto đi đi lại lại ngoài hiên trong cơn xúc động. Mặt trời đã lặn từ lâu,

những ngôi sao đã xuất hiện trên nền trời biếc, nhưng anh không nhận thấy.

“Nhưng chẳng lẽ với thân thể mới ta không thể tiếp tục con đường đã

vạch ra? Hoàn toàn không nhất thiết phải là quái dạng mới thể hiện được
những vai hài!… Những vai hài! Nhưng, thế còn những ước mơ của ta về bi
kịch chân chính và cao cả sẽ ra sao?…”

Cuộc viếng thăm của cô gái đã làm anh xúc động mạnh. Bước đi mà anh

dự định thực hiện hóa ra hết sức nghiêm trọng và phức tạp hơn là Antonio
tưởng. Đêm đó anh ngủ thiếp đến tận sáng, hoàn toàn kiệt sức mà không đi
tới quyết định nào. Trong giấc ngủ, anh gặp toàn ác mộng. Anh mơ thấy
những đám đông dân chúng. Đàn ông, đàn bà, trẻ em, giơ tay về phía anh
và hét lên: “Đừng bỏ chúng tôi!” - và đứng trước mọi người là cô gái “đại
biểu của hàng triệu người”. Cô ôm cổ anh chặt đến nỗi anh bị ngạt, thở khò
khè.

Sáng hôm sau, khi nhớ lại những cơn xúc động ngày và đêm hôm trước,

Presto nói: “Tất cả chỉ là đồ thần kinh!”. Anh đi tắm, ăn điểm tâm, rồi đi tới
phòng khám của bác sĩ Sorn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.