NGƯỜI TÌM THẤY MẶT - Trang 76

- Xin mời ông! - Lux nói, chỉ vào chiếc ghế bành nhỏ.
Presto ngồi xuống ghế. Lux buông mình xuống đi-văng. Một phút im

lặng, rồi Presto bắt đầu nói, thỉnh thoảng nhìn Lux đầy hàm ý.

- Để cô tin rằng tôi không lừa dối cô, tôi có thể kể lại cô nghe điều mà

không một ai được biết, ngoài cô và… một người nữa. Tôi nhắc lại đúng
từng từ.

- Anh ấy đã nói lại với ông à? - Lux hỏi.
Tonio mỉm cười.
- Vâng, anh ấy đã nói lại với tôi. Anh ấy rất hối hận vì đã gây nên… sự

bất an cho cô, do đã bắt cô cười quá nhiều…

- Tôi suýt chết cơ đấy.
Presto gật đầu đồng ý.
- Tôi biết việc đó.
- Nhưng ông có liên quan gì đến đây? - Hedda hỏi - Tonio nhờ ông

chuyển lời xin lỗi à?

- Vâng, anh ấy… di chúc lại việc đó.
- Anh ấy chết rồi? - Hedda hốt hoảng.
Tonio không trả lời vào câu hỏi của nàng.
- Cho phép tôi nhắc cô nhớ cô đã nói gì để đáp lại lời cầu hôn của anh ấy.
- Trời ơi, nhưng tôi không thể tin được rằng sự từ chối của tôi lại giết

chết anh ấy. Anh ấy là bạn ông và bây giờ hình như ông tới đây để trả thù
cho anh ấy…

- Xin cô đừng vội kết luận và xin hãy nghe kỹ lời tôi nói. Vậy là, hồi đó

cô đã nói với Presto rằng giữa cô và anh ấy có một chướng ngại không thể
vượt qua. Vật chướng ngại đó chính là sự quái dạng của anh ấy. Đúng thế
chứ? Nghĩa là giá như không có chướng ngại đó, anh ấy đã đạt được ước
nguyện?

- Đúng vậy, - Hedda đáp.
- Thế đấy, - Presto nói - lúc này không còn vật chướng ngại ấy nữa.

Antonio Presto không chết mà chỉ thay đổi hình dạng. Antonio Presto chính
là tôi. Giờ thì cô không còn nói được là tôi xấu xí chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.