NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 110

nàng, với những chiếc móng cong cong nổi bật. Đan Thanh thầm cám ơn,
đầu cúi sát vào gối nàng, để môi và má nói thay lời.

- Đây rồi, chàng cảm thấy một bàn tay ngượng ngập đang đặt nhẹ trên

tóc mình. Ôi, đôi tay thân thiết làm sao! Đôi tay ve vuốt dịu ngọt mái tóc
chàng, vụng về như con trẻ. Từ lâu, chàng đã quan sát cặn kẽ bàn tay ấy,
chiêm ngưỡng và biết rõ nó như của chính chàng; những ngón tay như tháp
bút, mảnh mai, với những chiếc móng hồng thon dài, uốn lượn. Giờ đây
những ngón tay dài và dịu của người con gái đang rụt rè trò chuyện với
khuy áo chàng, một ngôn ngữ thơ ngây đầy lo lắng, nhưng là ngôn ngữ của
ái tình. Đầy biết ơn, chàng úp đầu vào đôi tay ấy để nhận lòng bàn tay thân
thiết áp lên gáy và cổ mình. - “Đã đến giờ phải về thôi!”, nàng bảo.

Đan Thanh ngửng đầu lên, trìu mến nhìn cô gái. Chàng nhẹ hôn lên

những ngón tay thon.

- Xin anh hãy đứng lên đi. Ta còn phải về nữa chứ. Chàng vâng lời

ngay, cả hai cùng đứng dậy lên yên. Đan Thanh lòng tràn đầy hạnh phúc.
Liên Đài xinh đẹp và tinh khiết làm sao, nàng âu yếm như con trẻ. Chàng
chưa hôn nàng nhưng đã cảm thấy đầy đủ, cô gái đã tràn ngập trong chàng.

Họ phóng ngựa về nhanh, và mãi khi đến cổng, Liên Đài mới lo sợ

nói:

- Chúng ta điên quá, lẽ ra không nên cùng vào một

lúc.

Đến phút cuối, khi anh chàng giữ ngựa đã đến, nàng vừa chạm chân

xuống đất vừa hỏi nhanh vào tai chàng:

- Nói cho em nghe, đêm qua anh có ngủ với người đàn bà ấy không?

Chàng lắc đầu quầy quậy và tháo yên cương.

Đợi khi cha nàng đi khỏi, vào buổi chiều, nàng vào

phòng khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.