NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 112

cho em được gì, anh không hiểu gì nơi em và em cũng không học gì nơi
anh.

- Em cần học điều gì nơi anh?

- Anh phải học em và em cần học anh. Nhưng em không muốn thế.

Em chỉ muốn yêu người đàn ông nào sẽ thành hôn với em. Hắn sẽ chê cười
vì em chẳng biết gì, kể cả hôn cũng không.

- Vậy anh muốn dạy em bài học hôn phải không ông thầy?

Chàng cười theo nàng. Tuy không thích những lời nàng nói, chàng vẫn

nhận ra tính trẻ con qua dáng điệu, câu nói, nhất là lòng thèm khát và bối
rối vì muốn tự kiềm chế.

Chàng không trả lời và mỉm cười. Đôi mắt chàng bám riết và thôi

miên đôi mắt e ấp của nàng, tuy cố chống trả nàng vẫn ngã quỵ. Từ từ
gương mặt chàng áp lại gần cho đến khi đôi môi họ gặp nhau. Môi chàng
phớt nhẹ lên môi nàng và được đáp trả hằng giờ rồi họ rời nhau. Sau nụ hôn
bé bỏng, lần khác nàng lại hôn chàng rất nồng cháy nhưng không để chàng
đụng tới người. Họ vẫn chuyện trò với nhau, ngôn ngữ mới lạ, khác với
ngày đầu. Họ đặt tên mới cho nhau, nàng thích kể lại thuở ấu thơ với những
giấc mơ và trò chơi. Nàng cũng thường nói về tình yêu tội lối của họ vì Đan
Thanh không thể cưới nàng, giọng nàng buồn bã vẻ chịu đựng, một tấm
màn tang u buồn bí ẩn phủ lên mối tình của họ.

Đây là lần thứ nhất, ngoài cảm giác ham muốn Đan Thanh còn biết

yêu một người đàn bà.

Một lần Liên Đài bảo chàng: - “Anh rất đẹp trai, có vẻ sung sướng.

Nhưng trong đáy mắt anh không gặp tươi vui, chỉ có âu sầu, như thể đôi
mắt anh biết hạnh phúc không thực hữu, và tất cả những gì đẹp và yêu
thương đều không tồn tại với chúng ta. Em chưa thấy ai có đôi mắt tuyệt
đẹp và u buồn như anh. Có lẽ vì anh là kẻ không nhà. Anh đến với em từ
rừng xanh, và một ngày kia anh lại trở về nơi ấy để say ngủ trên đám rong
rêu và tiếp tục lang thang. Nhưng còn mái nhà nào cho em? Khi anh đi rồi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.