NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 113

tuy em vẫn còn cha, em gái, căn phòng nhỏ và khung cửa sổ để em ngồi
đấy và nhớ đến anh, nhưng còn đâu nữa mái ấm của em?”

Chàng để yên nàng nói, có khi mỉm cười, có khi thoáng buồn, chàng

không bao giờ dùng lời nói an ủi nàng, chỉ biết êm ái vuốt ve, để nàng tựa
đầu vào ngực, ru nàng vào cơn mê với những lời ca không ý nghĩa như vú
già ngồi hát ru em. Có lần Liên Đài bảo: - “Em thực sự muốn biết anh sẽ ra
sao, Đan Thanh. Em vẫn thường thắc mắc. Anh có một cuộc đời không
bình thường, không dễ dàng. Em mong anh được yên ổn. Đôi khi em nghĩ
là anh sẽ trở thành thi sĩ, ảo tưởng và mộng đời của anh sẽ dệt những vần
thơ bất tuyệt. Anh sẽ lang thang khắp chốn và tất cả đàn bà đều yêu anh,
nhưng anh luôn luôn sống đơn độc. Anh nên quay về tu viện, về với bạn
anh, người bạn mà anh đã kể nhiều với em. Em sẽ cầu nguyện cho anh
đừng gục chết hiu quạnh giữa rừng.”

Giọng nàng thâm trầm, đôi mắt xa vắng. Nhưng rồi nàng lại cười,

cùng chàng phi ngựa qua vùng đất vào buổi tàn thu hoặc đùa giỡn với nhau
hoặc ném vào nhau nắm lá, trái khô.

Một đêm Đan Thanh nằm trong giường chờ giấc ngủ đến. Tim chàng,

trĩu nặng vì cơn đau êm nhẹ của tình yêu, đang đập mạnh trong lồng ngực.
Ngọn gió cuối thu đang thổi ào trên mái ngói. Nằm im chờ giấc mãi không
đến đã thành thói quen; theo lệ thường mỗi tối, chàng thầm đọc bài thánh
ca kính dâng lên Đức Mẹ:

Tota pukhra es, Maria,

et macula originalis nonest inte

Tu laetitia Israel,

tu advocata peccatorum!

Theo tiết điệu êm ái bài ca đã thấm sâu vào tâm khảm Đan Thanh, và

bên ngoài gió vẫn réo rắt tiếng hát của rừng thu, của cuộc sống tranh giành
và lang thang, của những mảnh đời phiêu bạt không nhà. Chàng nghĩ đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.