NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 133

Kế đến vì đó là vật mà vì nó chàng đã giết người trong cơn tuyệt vọng.

Giờ đây nếu đồng tiền vàng đó mất đi, mọi cuộc phiêu lưu trong đêm ghê
rợn đó sẽ mất hết phần nào ý nghĩa và giá trị của nó. Suy nghĩ một hồi lâu,
chàng thổ lộ tâm tình cho người đàn bà biết, chàng thì thầm:

- Em ạ, tôi có một đồng vàng trong túi và giờ đây không còn nữa.

- Này bây giờ anh mới biết sao?

Nàng toét miệng cười, âu yếm pha lẫn tính quái, khiến Đan Thanh

khoái chí đến nỗi dù đang yếu chàng cũng vòng tay quấn lấy người đàn bà.

- Anh thật như con nít, rất lanh và rất tinh mà cũng thật là dại khờ!

Anh định chạy khắp thế giới với đồng tiền vàng trong chiếc túi mở rộng
như thế chăng? Chàng điên nhỏ bé của tôi ơi! Tôi đã tìm ra đồng tiền vàng
của anh, ngay khi đặt anh nằm xuống ổ.

- Em ơi! Em có nó đấy à, đâu?

- Anh hãy kiếm đi, nàng cười vang và để cho Đan Thanh kiếm một hồi

mới chỉ cho chàng trong góc áo mà nàng đã khâu lại, thật chắc. Người đàn
bà thêm một lô những lời dặn dò như mẹ dặn con, mà chàng vội quên ngay,
nhưng sự giúp đỡ dịu dàng cùng nụ cười láu lỉnh của người đàn bà, chàng
không khi nào quên được. Chàng gắng làm tất cả những gì có thể được để
tỏ lòng biết ơn, rồi sau đó vài hôm chàng bình phục hẳn để có thể đi và
chàng muốn lên đường ngay. Người đàn bà giữ chàng lại, trời này mặt
trăng đã đổi tuần và chắc chắn thời tiết sẽ khá hơn. Và quả thế, khi chàng
lên đường, tuyết đã đổi màu và giảm sút, không khí nặng và ấm, trên cao
gió gầm gừ thổi tan băng giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.