NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 171

dạ hương lan nho nhỏ xanh lơ đơm hoa trái giữa tiết xuân, hương thơm tỏa
ngát.

Tất cả như cùng đi vào một ngày của quyết định và thực hiện. Khi

Ngọc đến bên cửa sổ, mỉm cười ngó xuống chàng, với dấu hiệu quen thuộc
chàng dơ tay ra, chợt chàng nhớ đến bao lần khác chàng cũng đã đứng chờ
như thế. Sự phiền toái đến thật đúng lúc, chàng đoán trước việc gì sẽ xảy ra
trong vài phút sắp đến: cô ta sẽ nhận thấy dấu hiệu của chàng, dừng chân
lại, đi đến ngay cửa sau với một miếng gì đó trong tay, có thể là một khúc
dồi un khói, chàng sẽ đón nhận và không quên ve vuốt cô ta một lúc, ôm
chặt cô ta như cô ta hằng ưa thích. Thật ngu xuẩn vô cùng và thật xấu xa
khi khêu gợi cả một chuỗi trò chơi máy móc mà chàng phải đóng tuồng để
nhận lãnh thịt dồi, để tìm khoái cảm khi ép chặt bộ ngực căng tròn của cô ta
vào người chàng. Đột nhiên chàng nhận ra một thói quen vô hồn lộ rõ từ
gương mặt thô kệch này một cái gì máy móc và mất hết vẻ huyền bí trong
nụ cười thân thiết, một cái gì làm chàng bị tước mất phẩm giá. Động tác
của chàng cứng ngắt giữa khoảng không với nụ cười giá lạnh dừng lại trên
môi. Chàng có còn yêu cô ta không? Thật sự chàng còn ham muốn cô ta
không? Chàng đã đến đây quá nhiều lần, quá nhiều đến nỗi những nụ cười
đều giống nhau và chàng cũng cười đáp lễ nhưng lòng vẫn trơ trơ. Những
gì mà hôm qua chàng còn hăng say, ngày nay chàng lại không thể. Cô gái
vẫn đứng kia, nhìn chờ đợi, nhưng chàng quay đi, biến mất cuối đường, tự
quyết định không bao giờ đến đây nữa. Hãy để kẻ: khác mơn trớn bộ ngực
cô ta! Hãy để kẻ khác ăn miếng dồi ngon lành kia! Sao những tên trưởng
giả bụng bự lại làm biếng, hư đốn, khó tánh; vì chúng mà biết bao heo bò bị
làm thịt, biết bao đàn cá dễ thương khốn khổ bị lưới lên từ lòng sông! Sao
thành phố vui nhộn này tiêu thụ và tống thải hằng ngày bao nhiêu món béo
bổ, lãng phí thế kia! Và chàng sao lại trở nên hư hèn, và đốn mạt; thật ghê
tởm như những tên ở thành thị béo phị kia! Đối với một gã lang thang trên
cánh đồng phủ tuyết, một trái mận chín cây hoặc một miếng vỏ bánh mì cũ
còn ngon hơn cả bữa tiệc của những người trong hội đoàn giàu sụ như ở
đây. Ôi! Đời sống phiêu bạt, sự tự do, bãi đất hoang dưới ánh trăng, vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.