NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 221

Chàng êm đềm tháo tấm lông choàng quanh cổ nàng. Bên ngoài quan

chức và mục sư còn hội nghị, quân hầu cận vẫn chạy lăng xăng, mảnh trăng
lưỡi liềm mỏng nhánh lơ lửng phía xa, sau đám cây. Đôi tình nhân không
còn biết gì khác, đối với họ thiên đàng đang nở hoa. Họ tan biến vào nhau
trong trời đêm ngát hương. Chưa bao giờ người nhạc sĩ gảy khúc đàn hay
tuyệt điệu, chưa bao giờ cây đàn lại ngân vang đưới ngón tay rắn rỏi và
thành thạo như vậy.

Đan Thanh, nàng thì thào rót vào tai chàng. Ôi! Anh như tên phù thủy!

Đan Thanh yêu đấu! Tôi muốn chết với anh. Hãy uống cạn em, anh yêu,
đốt em tan chảy, hãy giết em đi!

Một âm điệu vui sướng thoát ra từ cổ họng khi chàng thấy trong đôi

mắt nàng vẻ lạnh lùng tan biến và chỉ còn nét yếu lả. Một thoáng run rẩy
êm đềm chợt tắt trong đôi mắt sâu hút đã cạn nguồn sinh lực. Đó là ánh bạc
lấp lánh trên làn da con cá dẫy chết, là ánh sáng lung linh kỳ ảo chiếu rọi từ
lòng sông thăm thẳm. Tất cả hạnh phúc của kiếp người hình như đều ngưng
đọng chỉ trong giây phút này.

Ngay sau đó, khi nàng còn run rẩy mắt nhắm nghiền, chàng thở dài và

nói:

- Người tôi yêu quý, tôi phải rời xa nàng. Tôi chưa cảm thấy muốn

chết, tôi không muốn Bá tước của nàng giết tôi. Trước hết, tôi muốn cả hai
chúng ta đều hạnh phúc bên nhau như ngày hôm nay, và còn lần nữa, lần
nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.