NHẠN - Trang 104

bà lo lắng phiền phức."

“Nhưng vậy thì tội nghiệp cậu quá."

“Đừng nói ngớ ngẩn chứ."

Vì tôi đã đứng dậy mặc áo hakama nên chị giúp việc mang mâm cơm đi

ra hành lang. Tôi gọi với sang phòng bên:

“Okada à? Cậu có đấy không?”

“Có. Gì đấy?”, cậu ta trả lời rõ ràng.

“Chẳng có gì đâu. Mình tính đi tản bộ rồi về ghé quán cơm thịt bò

Toyokuniya ấy mà. Cậu có đi cùng không?”

“Đi chứ. Đúng lúc mình đang có chuyện muốn nói với cậu."

Tôi với tay lấy cái mũ mắc trên đinh đội vào rồi cùng với Okada ra khỏi

khu trọ Kamijo. Lúc đó tầm khoảng hơn bốn giờ chiều. Chúng tôi bước ra
khỏi cửa mà không bàn xem là sẽ đi đâu nhưng hai chúng tôi đều rẽ phải.

Khi đến con dốc Vô Duyên, tôi nói “Này, nàng kìa” và lấy cùi chỏ thúc

Okada.

“Cái gì chứ?”, tuy nói vậy nhưng Okada hiểu lời tôi nói nên ngoảnh nhìn

về căn nhà có cửa sổ nằm bên tay trái.

Otama đã đứng trước nhà. Tuy nàng ăn mặc dung dị nhưng đẹp đẽ. Cái vẻ

đẹp trẻ trung và khỏe mạnh ấy còn đẹp hơn cả sự điểm trang. Vẻ đẹp của
nàng khác với mọi khi tuy tôi không hiểu được là khác chỗ nào. Trên gương
mặt nàng có vẻ tươi sáng lấp lánh khiến tôi có cảm giác mình như bị chói
mắt.

Đôi mắt nàng dõi nhìn gương mặt Okada như bị dẫn lối yêu đương.

Okada cởi mũ ra chào như thể vội vàng gì đó, bước chân bất giác đi nhanh
hơn.

Giống như sự tự nhiên thường thấy của người thứ ba, tôi thỉnh thoảng

ngoái đầu lại nhìn thì thấy tia nhìn của Otama cứ dõi theo rất lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.