NHẠN - Trang 105

Okada cúi đầu bước chân gấp gáp đi xuống dốc. Tôi cũng im lặng theo

sau. Trong lòng tôi đấu tranh với đủ loại cảm xúc. Trong các loại cảm xúc
này thì chủ đạo nhất vẫn là muốn đặt mình vào địa vị của Okada. Tuy nhiên
ý thức của tôi thì ghét phải nhận thức ra điều đó. Trong lòng tôi có tiếng kêu
than “Cái gì, mình là thằng ti tiện như vậy sao?”, như muốn dập tắt đi cảm
xúc ấy. Rồi vì sự áp chế này không thành công nên tôi lại tức giận. Mình
muốn vào ở vị trí của Okada đâu phải là muốn phó mặc thân mình cho sự dụ
dỗ, quyến rũ của cô ấy. Đó chỉ là ý nghĩ rằng giống như Okada nếu mình
được một người con gái đẹp như vậy yêu thương thì vui sướng biết bao
nhiêu. Nếu vậy mình bị quyến rũ thì sẽ như thế nào nhỉ? Tôi muốn lưu giữ
cái tự do của ý chí ở điểm này. Mình sẽ không chạy trốn như Okada. Mình
sẽ gặp gỡ và nói chuyện với nàng. Chỉ gặp gỡ và nói chuyện thôi chứ không
làm dơ bẩn tấm thân sạch sẽ của mình. Mình sẽ yêu nàng như một người em
gái. Mình sẽ biến thành nguồn sức mạnh cho nàng. Sẽ cứu giúp nàng thoát
khỏi vũng bùn nhơ. Tưởng tượng đã đi xa đến chỗ không thể vãn hồi được
như thế.

Tôi cùng với Okada im lặng bước đi cho đến chỗ ngã tư dưới con dốc.

Khi đi ngang qua trước đồn cảnh sát tuần tra, cuối cùng tôi cũng mở miệng
nói được.

“Này, chẳng phải là một tình huống ghê gớm hay sao?”

“À, tình huống gì cơ?”

“Không phải là không có gì đâu. Chắc chắn từ nãy đến giờ cậu chỉ toàn

nghĩ về cô ấy. Tớ mấy lần thử ngoái đầu nhìn lại thấy nàng cứ dõi theo bóng
hình cậu đến khi hút mắt. Có lẽ giờ nàng vẫn đứng đó mà nhìn đấy. Trong
"Tả truyện" chẳng phải có câu “đưa mắt nhìn nàng để tiễn đưa”. Trường hợp
của cậu thì ngược lại đấy”.

“Đủ rồi. Chỉ có cậu là biết rõ đầu đuôi chuyện này cho nên đừng ép tớ quá

nhé."

Trong khi nói thì chúng tôi đã ra đến bờ ao nên dừng chân lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.