NHẠN - Trang 72

16

Rất nhiều người đi qua con dốc Vô Duyên. Sang tháng Chín, bắt đầu học

kỳ mới nên những sinh viên về quê đã quay trở lại các khu nhà trọ ở một dải
khu Hongo này.

Tuy buổi sớm và khuya đã mát mẻ nhưng buổi trưa thì vẫn còn những

ngày nóng nực. Căn nhà của Otama từ khi dọn đến đã có hàng rào trúc đan
kín không có kẽ hở mà thêm vào đó là tấm rèm trúc nơi cánh cửa sổ thấp lúc
nào cũng rủ buông che kín. Otama buồn rầu u uất từ trong cánh cửa ấy cầm
chiếc quạt có vẽ tranh của Kyosai

[45]

Zeshin

[46]

, ngồi dựa cột mà thẫn thờ

nhìn ngắm người qua kẻ lại. Cứ đến khoảng ba giờ là những toán ba, bốn
người sinh viên đi qua. Mỗi lần như thế là tiếng những cô gái trẻ trong nhà
của cô giáo dạy may kế bên lại nhất loạt vang lên rộn rã như bầy chim sẻ líu
lo. Bị thôi thúc bởi điều ấy, Otama cũng bất giác chú tâm nhìn xem là những
người đang đi qua là người như thế nào.

Sinh viên thời ấy trong bảy, tám phần sau này được gọi là tráng sĩ thì chỉ

hiếm hoi vài người có cốt cách của bậc thân sĩ, phần lớn là những người sắp
tốt nghiệp. Những kẻ da trắng, mặt mũi thanh tú ra vẻ khinh bạc thì chẳng
có gì đáng nhớ. Những kẻ khác không như thế, thậm chí học hành giỏi giang
nhưng trong mắt phái nữ lại là kẻ lỗ mãng không chịu được. Dù vậy, mỗi
buổi chiều Otama vẫn cứ nhìn những sinh viên đi ngang qua cửa sổ một
cách thẫn thờ vô định. Rồi một ngày kia, nàng ngạc nhiên nhận thấy rằng
trong lòng mình dường như có một chồi non đang nhú lên. Nàng kinh ngạc
khi thấy khối tưởng tượng đó như đã thụ thai, dần dần định thành hình dạng
rồi đột nhiên quẫy đạp trong tâm trí nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.