NHẠN - Trang 82

vậy tôi chợt có cảm giác muốn xem mặt của Okada lúc ấy như thế nào. Vì
vậy tôi lại cất tiếng: “Này mình làm phiền cậu chút được không?”

“Phiền gì mà phiền. Mình mới về nhà lúc nãy, đang mơ màng nghe thấy

tiếng cậu về nên hưng phấn thắp đèn lên đây này."

Lần này câu trả lời thật rành rọt.

Tôi bước ra ngoài hành lang, mở cánh cửa phòng của Okada. Okada đang

chống khuỷu tay tựa bàn trông ra phía trời tối tăm ngoài cánh cửa sổ hướng
thẳng về phía cổng sắt đại học. Cánh cửa sổ có mấy thanh sắt dựng đứng.
Bên ngoài chỗ tường với mương nước có trồng hai ba cây bách đầy bụi bặm.

Okada quay lại phía tôi mà nói: “Hôm nay có vẻ hơi oi bức nhỉ? Có hai ba

con muỗi bay vào chỗ mình, vo ve mãi”.

Tôi ngồi vắt chân chữ ngũ bên cái bàn của Okada. “Đúng vậy nhỉ. Cha

mình bảo ngày hai trăm mười đang trả nợ dần đấy."

“Vậy à, cái cách nói ngày hai trăm mười đang trả nợ dần nghe thú vị đấy.

Có lẽ đúng vậy nhỉ. Trời cứ âm u mây rồi quang đãng khiến mình không thể
quyết định được có nên đi dạo hay không. Từ sáng đến giờ mình ngủ vùi ở
nhà rồi đọc quyển "Kim Bình Mai" mà cậu cho mượn. Vì đầu óc cứ lơ mơ
nên ăn cơm trưa xong mình ra ngoài lang thang dạo bộ một lát và gặp một
chuyện lạ."

Okada hướng về cửa sổ mà nói, không nhìn mặt tôi.

“Chuyện gì thế?”

“Mình đã giết một con rắn”, Okada quay mặt lại hướng về tôi.

“Cứu giúp mỹ nhân nào à?”

“Không, chỉ cứu giúp con chim thôi. Nhưng cũng có liên hệ đến mỹ nhân

nữa đấy."

“Thú vị nhỉ. Kể cho mình nghe xem nào."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.