NHỮNG CÔ EM GÁI - Trang 141

Đến khi tôi bắt đầu thất vọng, đoán hôm nay người đẹp Đinh Lăng đi

vắng hoặc nàng lỡ thề không bước chân ra khỏi nhà, và chuẩn bị rời khỏi chỗ

nấp thì một bóng người quen thuộc bỗng thấp thoáng trước mắt tôi.

Từ trong sân nhà Đông Anh, người con gái "tóc dài che mặt" đang lật đật

dắt xe ra, vẻ như vội đi đâu đó. Có thể mẹ nàng sai nàng đi công chuyện gấp,

cũng có thể nàng sực nhớ bỏ quên tập ở nhà bạn. Nhưng nàng đi đâu mặc kệ,

dù sao tôi cũng chỉ cần hỏi nàng một, hai câu thôi.

Khi Đinh Lăng đi ngang qua chỗ nấp, tôi thò đầu ra khỏi gốc me:

- Đinh Lăng!

Đinh Lăng giật mình quay lại, và khi nhận ra tôi, nó có vẻ ngỡ ngàng:

- À... à...

Tôi bước hẳn ra đường:

- Đinh Lăng còn nhớ anh không?

Nó chớp chớp mắt:

- Anh là bạn của anh Đông Anh.

Tôi nhoẻn miệng cười:

- Đúng rồi. Anh là Khoa.

Rồi sợ nó thắc mắc tại sao tôi lại trốn sau gốc cây như phường đạo chích,

tôi mau miệng hỏi ngay:

- Hôm trước Đinh Lăng có nhận được bài thơ của anh không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.