NHỮNG CÔ EM GÁI - Trang 157

Đông Anh giơ tay lên trời:

- Đứa nào nói láo ra đường xe cán.

Lần này tôi nhất quyết không để bị Đông Anh gạt gẫm nữa. Tôi nhếch

mép trước lời thề độc của nó:

- Thế mày có gặp nó không?

- Có.

- Có sao mày không thú thật về chuyện mày mạo danh tác giả bài thơ?

Sao mày hèn thế?

Câu nói nặng của tôi làm Đông Anh nhăn nhó:

- Tao không hèn.

- Hèn! - Lần thứ hai trong vòng năm phút, tôi gầm lên - Nếu không hèn

mày đã không câm miệng hến!

Ngay lúc đó, tiếng trống vào lớp vang lên inh tai nhưng đang say máu, tôi

không buồn nhích chân. Tôi cũng không cho Đông Anh vào lớp:

- Đứng yên đó! Chưa trả lời tao, mày chưa đi được đâu!

Đông Anh liếc mắt vào chỗ tụi bạn đang đứng xếp hàng với vẻ mặt bồn

chồn. Nhưng biết không nói rõ mọi chuyện với tôi không xong, nó đành quay

sang tôi, nuốt nước bọt:

- Tao không nói bởi vì thực ra người yêu của mày đâu có nhận được bài

thơ tao gửi tặng.

Kiểu tránh né của Đông Anh làm tôi giận run:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.