NHỮNG CÔ EM GÁI - Trang 158

- Sao mày cứ dối như Cuội thế? Mày tưởng tao là con nít hở Đông Anh?

Đông Anh lại đưa tay lên trời:

- Tao không hề nói dối nửa chữ. Đứa nào nói dối ra đường...

- Khỏi thề! - Tôi gạt phắt - Bây giờ mày thề độc đến đâu, tao cũng chả tin.

Rồi tôi nhìn nó bằng ánh mắt của vị quan tòa nhìn một phạm nhân hết

đường cải tạo, chán nản nói:

- Mày đâu có biết chính mắt tao đã đọc được bài thơ đó ở trong tập của

nó.

- Không thể nào! - Đông Anh kêu lên.

Tôi nhún vai, triết lý:

- Ở đời những cái có thể đôi khi không thể và những cái không thể lắm lúc

lại có thể. Nếu sống thành thật với nhau thì mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng, dễ

hiểu.

Rồi tôi bắt chước bác Đán tôi:

- Hồ An Quốc nói: "Chớ đem vọng tưởng mà hại chân tâm"...

- Tao chả cần biết Hồ Quốc An là ai! - Đông Anh khịt mũi - Nhưng tao

biết chắc bài thơ đó chưa tới tay người yêu mày.

Sự cãi chày cãi cối của Đông Anh khiến tôi nổi khùng.

- Láo toét! - Tôi trừng mắt - Tao quen với nó đâu chỉ một ngày một buổi.

Trước khi ôm tập đến học chung với nó, tao đã đi mòn gót trên đường

Nguyễn Du. Bài thơ đó nó ép trong cuốn tập địa lý...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.