NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA TOM SAWYER - Trang 105

lên cơn sốt nặng đến mê sảng. Bà Douglas đến săn sóc thằng bé bị bệnh. Bà

cam đoan sẽ hết sức cố gắng, bởi vì mặc dù Huck có nhiều tật xấu, chắc

chắn trong người nó cũng có cái tốt vì nó là một tạo vật của Chúa sinh ra.

- Ồ, tôi cam đoan với bà thằng bé này có điểm tốt! - ông lão người xứ

Galles nói ra vẻ quả quyết.

Người ta vẫn tiếp tục tìm kiếm: mỗi ngóc ngách, mỗi khe hở đều được

nhìn kỹ. Tại một.nơi khá xa khu vực thường có khách tham quan đi đến,

người ta bắt gặp hàng chữ sau đây, viết bằng bồ hóng của đèn cầy: "Becky

và Tom". Xa hơn một chút là giải buộc tóc của Becky. Khi nhận ra di vật

này, bà Thatcher nắm chặt trong tay, bật khóc nức nở: liệu bà có thấy lại cô

con gái mình nữa không?

+++

Ba ngày, ba đêm trôi qua; bao nhiêu tìm kiếm cũng đều chẳng có kết quả.

Sự thất vọng sâu xa thế chỗ cho niềm hăng hái lúc đầu. Người nào cũng bắt

đầu không tin có hy vọng tìm ra chúng.

Huck vẫn còn sốt. Nó muốn biết tin về Tom (người ta giấu không cho

biết Tom mất tích) và về quán rượu. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, nó bèn

đặt câu hỏi đang nóng bỏng trí tưởng tượng của nó:

- Từ khi tôi bị bệnh đến giờ, người ta có phát hiện ra cái gì tại quán

Tempérance không?

- Có, cháu ạ!

- Cái gì vậy? - Nó hỏi, nét mặt hớt hải, chờ đợi một điều tồi tệ hơn.

- Rượu... Người ta đã đóng cửa quán rượu.

- Có phải Tom đã phát hiện ra nó không?

Nghe hỏi vậy, bà Douglas bật khóc nức nở và nói là không phải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.