NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA TOM SAWYER - Trang 107

và cuối cùng vượt xa lên trước. Hai đứa đến một cái hồ nước khác. ở đây

hoàn toàn im lặng và mát mẻ làm chúng bỗng nhiên cảm thấy dễ chịu.

Lần đầu tiên chúng nhận ra đang ở một nơi heo hút lẻ loi.

- Hình như lâu quá chúng ta không nghe thấy tiếng người khác. - Becky

nói nhỏ, vẻ lo ngại. - Chúng ta quay trở lại có hơn không, Tom?

- Đồng ý, Becky ạ. Phiền một nỗi là phải tránh lũ dơi vì lần này không

thể để chúng làm tắt hai cây nến của chúng ta. Thử tìm một con đường khác

xem sao.

- Tom muốn vậy cũng được. Miễn sao chúng ta khỏi đi lạc. - Cô bé run

run nói thêm.

Hai đứa trẻ đi bừa theo một hành lang, nhìn phải nhìn trái với hy vọng

nhận ra con đường chúng đã đi hồi nãy, nhưng chúng thấy hoàn toàn xa lạ.

Tom cố gắng che giấu sự lo ngại bắt đầu chớm nở trong lòng và hết sức

tìm cách khích lệ Becky thêm can đảm:

- Không sao cả. Chưa gặp được đúng đường nhưng không lâu nữa đâu.

Thế nào chúng ta cũng sẽ gặp.

Sau một giờ đi mò mẫm, Becky cuối cùng nài nỉ Tom trở lại theo đường

có bầy dơi. Nước mắt lăn dài trên má, nó sợ quá bèn bám chặt tay Tom.

- Hãy khoan, để Tom cất tiếng gọi. - Tom nói.

Nhưng chỉ có tiếng vang đáp lại, ghê rợn và buồn thảm dội từ vách đá

này sang vách đá khác..

- Tom ơi, đừng gọi nữa, nghe dễ sợ quá!

- Phải gọi chứ Becky! Biết đâu có ai đó có thể nghe thấy tiếng chúng ta...

Trong tiếng "có thể" ngầm chứa biết bao là tuyệt vọng! Hai đứa đứng im,

căng tai lắng nghe từng tiếng động nhỏ. Than ôi, tai chúng chẳng nghe một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.