- Này Jim, mày quét vôi một chút được không? Trong lúc đó tao sẽ đi
xách nước...
Tom vừa mới nhớ lại việc đi lấy nước ở giếng bơm trong làng không đến
nỗi khó chịu là bao; nơi đây trong khi chờ đến lượt mình, người ta tha hồ
nhởn nhơ kiếm chuyện cãi nhau khoái tỉ.
- Thưa cậu Tom, không được đâu. Bà chủ đã bảo tôi đi lấy nước và không
được đổi nếu cậu yêu cầu. Tôi không dám...
- Úi chà, bà hò hét nhưng có bao giờ đánh đau lắm đâu! Nghe này, Jim,
tao sẽ cho mày một viên bi, một viên bi to tướng, một cái mũ xếp... Còn
nữa, nếu mày muốn, tao sẽ cho mày xem ngón chân bị thương của tao!
Lần này, bị quyến rũ bởi hứa hẹn ấy, Jim đặt cái thùng xuống và tiến lại
gần, vô cùng thích thú nhìn dải băng ngón chân đang được tháo ra...
Nhưng bất ngờ lúc đó nó cảm thấy một bàn tay giáng mạnh vào mông: đó
là bà dì Polly nhắc nhở thế giới nhỏ bé của bà trở về trật tự!
Tom đang tính chuyện tiếp tục làm lại công việc lao dịch, chịu đựng nhẫn
nhục buồn chán thì bỗng trong trí óc nó lóe ra một ý thần tình làm nó trở lại
hoàn toàn vui vẻ, yêu đời. Đúng là Ben Rogers đang tiến lại. Trong số tất cả
bạn bè của nó, Tom sợ nhất những lời chế giễu của tên này! Vừa gặm một
quả táo, Ben vừa bắt chước tiếng kêu của một chiếc tàu hơi nước cập bến,
đồng thời đóng vai chiếc tàu lẫn thủy thủ đoàn và thuyền trưởng.
- Xình-xịch... xình-xịch! Mọi người hãy lên boong! Xong rồi, thuyền
trưởng ạ! Bính-boong, bính-boong! Cho máy lùi qua trái! Xình-xịch... xình-
xịch! Bên trái, dừng lại! Tiến lên, qua phải! Bên phải, dừng lại! Cho tới từ
từ, từ từ! Thả neo!
Tom vẫn điềm nhiên, tiếp tục quét vôi giả vờ hăng hái rất khéo.