NHỮNG NGÔI SAO EGHE T1 - Trang 172

Bên trong, những cái cọc sắt của cây đại phong cầm sập xuống, bên

ngoài cái cầu ốp lên, khoảng chừng năm chục tên Thổ mắc kẹt trong một
khoảng hẹp dưới vòm cổng. Chúng điên khùng quay cuồng, đạp phá lung
tung cho đến khi ngã chồng lên nhau thành đống dưới những loạt đạn và
những ngọn giáo xỉa vào.

Vài phút sau dưới cổng vòm tối om chỉ còn lại một đống hình thù thở

dốc, quằn quại.

Đôbô đã đứng lên bãi đất trong cổng.

Dưới ánh đuốc, hai mươi kỵ sĩ đầu trần đứng sắp hàng trước mặt ông.

Một người thấp, vai rộng, bước lên, dừng lại trước Đôbô, vừa thở vừa

nói:

- Xin báo cáo đại úy, tôi đã về.

- Lukát con ơi! – Đôbô xúc động trả lời – Ngươi đáng được một cái cùm

vào chân lắm, đồ lông bông lêu lổng! Nhưng lại cũng đáng được một vòng
vàng đeo vào cổ, chàng dũng sĩ gan dạ, trung thành của ta ạ!

Và ông ôm lấy người chiến sĩ của mình, hôn lên má.

- Vậy các người làm thế nào mà vào được?

- Thưa đại úy, chúng con phải chờ cho đến khi chém được một số quân

Thổ đủ để lấy cho mỗi người một cái tuyban và một áo khoác. Chúng con
thường từ Xorơvotkơ xuất kích ra, và đến đêm nay chỉ còn thiếu hai tuyban
nữa mà thôi. Vosanhi đưa cho chúng con mượn cái còi của anh ta. Giá như
ở bãi chợ có cả kỵ binh thì chúng con đã có thể vào một cách êm thấm.
Nhưng bọn bộ binh đã đánh hơi biết được chúng con không thuộc bọn
chúng, thế là chúng nó tấn công vào chúng con.

- Thiếu những ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.