NHỮNG NGÔI SAO EGHE T1 - Trang 178

Ông đứng đó đầu trần buồn rầu nhìn theo họ cho đến khi cây đèn biến

mất đằng sau góc chuồng súc vật. Lúc đó ông lại lên ngựa và vội vã đi ra
đằng sau soái phủ, đến một chỗ sạt lở khác.

Ở đó Zôntoi đang chật vật với một cuộn chão lớn để buộc các thanh gỗ

vào nhau đem lấp chỗ vỡ. Bản thân anh cũng đang xúm vào giúp kéo dây,
giữa chừng thỉnh thoảng anh quát bảo người này người nọ:

- Đừng có sợ hỏng dây, không phải xúc xích đâu mà sợ! Cầm lấy, Iontsi,

chắc vào chứ! Kéo mạnh vào, như thể kéo hoàng đế Thổ lên giá treo cổ ấy.

Và những thanh gỗ răng rắc ép sát vào nhau. Những người thợ mộc

đóng đai sắt ôm xung quanh, rồi đất, đá và cát tuôn đổ rào rào để lấp chỗ vỡ
mà đại bác Thổ đã phá ra trên tường thành.

Đôbô gọi lên bảo Zôntoi: Anh xuống đây!

Zôntoi thả cái dây xuống nhưng còn ngoái lại thét lên một lần nữa:

- Đóng đinh đỉa vào, càng nhiều càng tốt!

Đôbô đặt tay lên vai anh.

- Đi ngủ đi con. Ngày mai cần phải có sức!

- Còn một vài thùng nữa…

- Xéo đi ngủ ngay! – Đôbô quát anh – Một! Hai!

Zôntoi đưa tay lên vành mũ rồi lặng lẽ bước đi.

Đôbô không muốn người ta là trái ý ông.

Ông còn đuổi Phayghétđi và Petơ vào nữa, sau đó ông cũng xuống ngựa

trước soái phủ, giao ngựa cho người lính gác cửa và đi vào phòng riêng.

Cái phòng nhỏ ở tầng một, nơi ông ở từ khi giặc bắt đầu bắn phá, được

chiếu sáng bằng một cây đèn treo bằng gốm màu xanh. Trên bàn có thịt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.