NHỮNG NGÔI SAO EGHE T1 - Trang 325

Thấy có đông người xúm quanh chàng dũng sĩ hùng biện, Đôbô cũng

dừng lại một phút để nghe xem anh ta nói gì.

Nghe đến câu cuối cùng, ông mỉm cười: ông tư lự nói với Xexey đứng

bên cạnh:

- Trăm năm sau ấy à? Thế gian còn nhớ gì đến mặt mũi chúng ta nữa!

Điều đó ông tự nói với mình hơn là tự nói với Xexey. Và dường như

thấy xấu hổ vì nói to ý nghĩ đó lên, ông nhún vai:

- Thế nào cũng được. Cái chính không phải là mãi mãi mà là tâm hồn,

không phải vì ban khen mà vì nghĩa vụ!

Nói đoạn ông thúc ngựa về phía pháo đài Sanđô.

Các chiến sĩ còn tiếp tục say sưa vì lời nói chứa đựng nhiều điều tốt đẹp

ấy. Không có nó họ vẫn đứng vững ở vị trí của mình, nhưng lời nói hay
cũng giống như thứ rượu vang hảo hạng.

Petơ đẩy lệch cái mũ sang một bên, nói tiếp:

- Rồi cả nhà vua cũng đích thân đến đây nữa cho mà xem! Người sẽ ra

lệnh cho các dũng sĩ Eghe xếp hàng và bắt tay từng người một. Ngươi tên là
gì ? Nhà vua sẽ hỏi. Tâu hoàng thượng, tên con là Nogiơ Gianốt ạ! Tâu bệ
hạ, tên con là Xobô Nogiơ Mihai ạ! – Cầu thượng đế phù hộ cho ngươi, con
ạ! Nhà vua sẽ vui vẻ, hài lòng mà nói vậy. Nhưng các ngươi cũng xứng
đáng với điều đó lắm. Ta còn nghe nói từ nay về sau hoàng thượng chỉ chọn
sĩ quan trong số những chiến binh đã tỏ rõ lòng dũng cảm ở đây! Tất cả mọi
lính trơn đều trở thành trung úy sau cuộc vây hãm này, ta nghe nói như thế
đấy. Rồi có thể là đại úy nữa cũng nên! Suy cho cùng, đối với hoàng thượng
tốt nhất cũng là người lính đã chịu đựng thử thách.

Anh nhìn qua một bên, trông thấy gã xigan đang nhảy lên như con dê vì

một viên đạn vừa rơi độp xuống trước mặt gã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.