NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1004

tuyệt diệu. Có những tên vô lại hai chiều cũng như có những con dao hai

lưỡi. Dù sao thì cái thằng Claquesous lạc mất cũng không sao tìm lại, Javert

lấy làm tức tối hơn là ngạc nhiên. Còn về Marius, cái “chú trạng sư ngốc

nghếch đã hoảng sợ ấy” mà Javert quên mất tên, thì Javert chẳng thiết. Vả

chăng anh trạng sư thế nào chẳng gặp lại. Thế nhưng chú ấy có phải chỉ là

trạng sư thôi không?

Cuộc điều tra bắt đầu.

Viên dự thẩm nghĩ rằng miễn cho một tên trong bọn Patron Minette khỏi

bị giam ngục tối, có lẽ có ích, vì có thể nhờ nó ba hoa mà dò ra manh mối.

Tên đó là Brujon, cái thằng đầu tóc rậm rịt ở phố Petit Banquier. Người ta

tha cho nó ở sân Charlemagne và cho mật thám theo dõi. Cái tên họ Brujon

thì ký ức của nhà lao La Force còn ghi nhớ. Trong cái sân ghê tởm của tòa

nhà mới mà Chính Phủ gọi là sân Saint Bernard, còn bọn trộm cướp thì gọi

là chuồng sư tử, có một bức tường lớn gồ ghề loang lổ, ở bên trái, cao đến

ngang mái nhà, gần cái cửa sắt gỉ dẫn đến điện thờ của tòa lầu Công Tước

De La Force ngày nay làm nhà ngủ cho bọn kẻ cướp. Cách đây mười hai

năm, người ta thấy trên bức tường ấy một công sự khắc thô vụng vào đá

bằng đanh sắt, ở dưới có chữ ký: “BRUJON, 1811". Tên Brujon năm 1811

này là bố của Brujon năm 1832. Tên Brujon sau, mà chúng ta đã gặp trong

vụ mai phục nhà Gorbeau, là một thanh niên láu cá và nhanh nhẹn với dáng

điệu bên ngoài đần độn và hay rên rỉ. Viên dự thẩm trông thấy hắn đần độn

đã thả hắn, vì cho rằng hắn ở ngoài sân Charlemagne thì có ích hơn là ở

trong buồng giam kín.

Bọn trộm cướp chẳng hề ngừng hoạt động khi ở trong nhà tù. Có gì đâu

mà phải thay đổi. Vì một tội ác mà phải ngồi tù thì có cản trở người tù bắt

đầu một tội ác khác đâu? Họ tựa như những nghệ sĩ đã có một bức tranh ở

phòng triển lãm vẫn cặm cụi vẽ bức khác ở xưởng họa của mình.

Nhà lao hình như làm cho Brujon hóa dại. Có khi hàng giờ người ta thấy

hắn đứng trong sân Charlemagne, bên cạnh cái cửa con của catine, nhìn đăm

đăm cái bảng giá như một đứa đần độn. Cái biển thảm hại kia ghi giá: “Tỏi,

62 centimes, xì gà 5 centimes..." Hoặc là hắn đứng run, răng va cồm cộp, nói

mình bị sốt và hỏi thăm xem trong số hai mươi tám cái giường dành cho

người sốt rét, có cái nào còn trống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.