NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1014

thứ mũ dúm dó như thế kia? Thanh niên như ông phải có quần áo đẹp chứ.

Ông Marius, ông có biết không? Ông Mabeuf ông ấy gọi ông là Nam Tước,

nam tiếc gì chứ? Nam Tước là những ông già kia, thường mò đến chỗ có

nhiều ánh sáng nhất trong vườn Luxembourg, đọc tờ Hàng Ngày một xu một

số kia. Có lần em mang thư cho một Nam Tước loại đó. Ông ta có tuổi đến

hơn trăm kia đấy! Ông Marius, bây giờ ông ở đâu?

Marius không đáp, cô bé nói tiếp:

— Ồ, áo ông rách một lỗ, để rồi em vá lại cho mới được.

Giọng cô bé dần dần trở nên buồn:

— Hình như gặp em ông không bằng lòng thì phải?

Marius không nói gì; cô bé cũng lặng im một lát rồi nói to:

— Em mà muốn thì em bắt ông tỏ vẻ bằng lòng được ngay.

Marius hỏi:

— Sao? Cô nói gì thế?

Cô bé dằn lại:

— À! Trước đây ông gọi em là em kia.

— Ừ, thế thì em nói thế nào?

Cô bé cắn chặt môi, không nói. Hình như đang có cuộc xô xát gì trong

lòng. Sau cùng, cô có vẻ quả quyết:

— Thôi, mặc kệ, cũng chả sao. Ông đang có vẻ buồn rầu, mà em thì lại

muốn ông được vui lên. Ông hứa với em là ông sẽ cười đi. Em muốn thấy

ông cười và nói: “Thế à! Thế thì tốt lắm”. Tội nghiệp ông Marius! Ông biết

không! Ông còn hứa ông cho em tất cả cái gì em muốn phải không?

— Ừ, thì em nói đi!

Cô bé nhìn thẳng vào mắt Marius:

— Em biết địa chỉ rồi.

Marius tái người đi. Máu dồn cả vào tim.

— Địa chỉ nào?

— Địa chỉ mà ông hỏi em.

Cô nói tiếp như cố hết sức:

— Địa chỉ của… ông biết chứ?

Marius lắp bắp:

— Ừ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.