Chính vì vậy mà Thénardier gửi cho ông một bức thư với địa chỉ: “Kính gửi
nhà từ thiện ở nhà thờ Saint Jacques". Ông cũng hay dắt Cosette đi thăm các
người nghèo khổ và các người ốm đau.
Chưa một người lạ nào từng bước chân vào ngôi nhà phố Plumet. Bà
Toussaint đi mua thức ăn và Jean Valjean tự tay đi lấy nước ở máy nước gần
nhà. Củi và rượu thì cất trong cái hầm vách đá nửa ngầm bên cạnh cái cửa
mở ra phố Babylone. Hầm ấy ngày xưa dùng làm động cho quan Chánh Án
vì ở cái đời si ái ấy, không có tình yêu nào là không nấp trong hang động. Ở
phía cửa ấy, còn có một cái thùng, có kẽ để đựng thư từ, báo chí, song ba
nhân khẩu của ngôi nhà phố Plumet chẳng tiếp nhận thư từ báo chí gì, nên
cái thùng ngày xưa là nơi mới lái đi về cho những cặp nhân tình nhân ngãi,
thì ngày nay tất cả công dụng chỉ còn là để bỏ các giấy báo nộp thuế và các
giấy báo của phòng dân quân. Vì ông Fauchelevent, nhà thực lợi, cũng là
quốc dân quân. Ông không thoát khỏi lưới kiểm tra chặt chẽ hồi 1831. Hồi
ấy nhà chức trách đã truy cứu lý lịch của Jean Valjean ngược lên đến giai
đoạn ông ở nhà tu kín. Và cũng nhờ ẩn mình trong cái đám mây mù dày kín
và tinh khiết là nhà tu kín ấy mà khi thoát ra, Jean Valjean trở thành một
người đáng kính đối với Thị Sảnh của mình, và do đó xứng đáng làm người
bảo vệ cho Thị Sảnh.
Mỗi năm ba hay bốn lần Jean Valjean khoác quân phục và đi canh gác.
Công việc ấy có phần làm cho ông bằng lòng là khác. Vì ông coi đó là một
cách cải trang chính đáng khiến cho ông có thể lẫn vào đám đông mà vẫn giữ
mình cô độc. Jean Valjean vừa được sáu mươi, đúng tuổi miễn quân dịch;
nhưng trông người ông lại không đến năm mươi. Vả lại, ông cũng không có
ý muốn lánh mặt viên đội nhất của mình, cũng không kêu kiện Bá Tước De
Lobau. Ông không có lý lịch, ông giấu tên, giấu tuổi, giấu tung tích, giấu tất
cả; và như chúng ta vừa nói, ông là một quốc dân rất hăng hái. Làm sao cho
giống bất kỳ một người nào khác sòng phẳng trong mọi bổn phận đóng góp,
đó là tất cả tham vọng của ông. Lý tưởng của ông là làm sao cho ở bên trong
thì xứng đáng là một thiên thần, còn bên ngoài thì là một thị dân.
Tuy vậy, có một điều cần phải ghi. Khi Jean Valjean đi chơi với Cosette,
ông ăn mặc như ta đã thấy và ra vẻ là một sĩ quan về hưu. Lúc ông đi một
mình và thường là vào buổi tối, ông lại bận một cái áo veste và một cái quần