ta có vì không biết tên bệnh mà ít đau hơn không?
Nàng yêu mà không biết mình yêu, nên tình yêu lại càng đắm đuối. Nàng
không hiểu cái đó tốt hay xấu, có ích hay nguy hiểm, cần thiết hay có hại đến
tính mạng, vĩnh viễn hay thoáng qua, được phép hay bị cấm; nàng chỉ biết có
yêu. Người ta sẽ làm nàng ngạc nhiên hết sức nếu người ta nói với nàng: Cô
không ngủ à? Không được đấy nhé! Cô không ăn uống gì cả à? Bậy lắm! Cô
thấy khó thở, tim cô hồi hộp à? Có ai như thế đâu! Có bóng người nào bận
đồ đen hiện ra ở cuối lối cây xanh thì má cô ửng hồng hay tái mét chứ gì?
Thật là tầy trời! Nàng sẽ không hiểu gì và nàng sẽ trả lời: Làm thế nào mà lỗi
ở tôi được? Việc ấy tôi chẳng biết làm thế nào được, mà tôi cũng có hiểu gì
đâu!
Hóa ra thứ tình yêu vừa đến với nàng lại chính là thứ tình yêu thích hợp
nhất với tâm trạng nàng bấy giờ. Đó là một thứ sùng bái từ xa, một sự chiêm
ngưỡng thầm lặng, đó là sự thần thánh hóa của một con người mình không
quen biết. Đó là tuổi trẻ ra mắt với tuổi trẻ, đó là giấc mơ ban đêm trở thành
tiểu thuyết nhưng vẫn còn là mơ, đó là bóng ma hằng mơ ước nay đã thành
sự thực và hiện thành người bằng xương bằng thịt, nhưng vẫn chưa có tên,
chưa có lỗi gì, chưa có tì tích gì, chưa đòi hỏi gì, chưa có khuyết điểm gì;
tóm lại, là người yêu xa vời đang còn trong lý tưởng, chẳng khác gì một con
người tưởng tượng mà đã có hình dáng rõ rồi. Mọi cuộc gặp gỡ gần gũi hơn,
hiển nhiên hơn, trong buổi đầu này, chắc sẽ làm Cosette khó chịu, vì nàng
hầu như vẫn còn chìm ngập trong sương mù của nhà tu, nó thường phóng đại
mọi sự vật.
Trẻ con sợ gì, nàng cũng sợ, mà những nữ tu sĩ sợ gì nàng cũng sợ, hai
thứ trộn lẫn với nhau. Cái tinh thần của tu viện thâm nhiễm vào Cosette
trong suốt năm năm, ngày nay hãy còn chầm chậm thoát ra từ con người
nàng và bay lên, làm cho mọi vật chung quanh nàng rung động. Trong tình
trạng ấy, điều nàng cần không phải là một người tình nhân, cũng không phải
là một anh chàng si tình mà là một hình ảnh. Nàng đem lòng thờ phụng
Marius như một cái gì xinh đẹp, ngời sáng và cao xa, với không tới. Sự ngây
thơ tột bậc cũng có vẻ như sự lơi lả tột bậc. Nàng mỉm cười với chàng, ngay
thật, không chút e lệ.
Ngày nào nàng cũng nóng ruột chờ cho đến giờ đi chơi. Đi chơi, nàng