NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1074

đó. Nàng bản chất hoang dã và bạo dạn.

Hôm sau vừa tối nàng đi chơi ngoài vườn, sớm hơn mọi lần. Giữa những

ý nghĩ lộn xộn, nàng tưởng như chốc chốc lại nghe có tiếng động giống như

tiếng hôm qua, tiếng một người bước đi trong bóng tối dưới lùm cây cách

nàng không xa. Nhưng nàng lại nghĩ bụng: Hai cành cây chuyển động, lá

chạm vào nhau sột soạt thì nghe cũng chẳng khác gì tiếng chân người bước

trên cỏ. Nên nàng không để ý đến. Và nàng cũng chẳng trông thấy gì. Nàng

ra khỏi chòm cây um tùm; còn bước qua vạt cỏ xanh nữa là vào đến thềm

nhà. Mặt trăng vừa mọc phía sau lưng, rải bóng nàng lên nền cỏ.

Bỗng Cosette dừng lại hốt hoảng. Bên cạnh bóng nàng, ánh trăng in rõ lên

mặt cỏ một cái bóng dữ tợn một cách lạ lùng, một cái bóng đội mũ nhọn.

Trông như một người đứng bên cạnh lùm cây, cách vài bước sau lưng

Cosette. Trong một phút nàng như sửng sốt không nói, không kêu, không

gọi, không cử động, cũng không quay đầu lại được.

Cuối cùng, nàng lấy hết can đảm, quả quyết quay mặt lại. Chẳng có ai cả.

Nàng nhìn xuống đất. Cái bóng đã biến mất. Nàng trở vào trong chòm cây,

mạnh dạn sục vào các chỗ kín, đi thẳng ra tận rào ở cổng, nhưng chẳng tìm

thấy gì.

Nàng thấy lạnh cả người. Phải chăng vẫn là ảo ảnh? Quái, sao lại liên tiếp

hai đêm liền? Một ảo ảnh thì còn có lý chứ đến hai nghĩa là sao? Đáng lo

nhất là cái bóng ấy nhất định không là sao? Đáng lo nhất là cái bóng ấy nhất

định không phải là ma. Ma đời nào lại đội mũ nhọn.

Hôm sau, Jean Valjean trở về. Cosette kể ông nghe những điều nàng cho

là tai nghe mắt thấy vừa rồi. Nàng ngỡ là ông sẽ khuyên nàng yên lòng, ông

sẽ nhún vai bảo nàng: “Con điên rồi đấy”.

Nhưng Jean Valjean lại tỏ ra lo lắng. “Chắc cũng phải có gì đây", ông

nói. Ông tìm cớ để nàng ngồi một mình, bỏ ra ngoài vườn và nàng nhận thấy

ông xem xét tỉ mỉ lại cái cửa song sắt.

Đêm hôm ấy, nàng thức dậy, lần này thì chắc chắn là không sai, nàng

nghe rõ mồn một tiếng người bước đi sát thềm cửa sổ. Nàng sắp kêu to lên,

thì bóng trăng chiếu sáng một bên mặt. Hóa ra cha nàng. Nàng đi ngủ lại và

nghĩ thầm: "Cha lo lắng thật!"

Đêm ấy và cả hai đêm sau, Jean Valjean đều ra ngoài vườn, Cosette nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.