chiều đi mua thức ăn, bà đã nghe thấy chỗ nào cũng xì xào nhiều chuyện
lắm. Nào chuyện có một tên trộm hình dạng kỳ dị, một tên du đãng khả nghi
vừa xuất hiện, đang còn lẩn lút trong các phố, đêm nay ai mà về khuya chắc
sẽ gặp những chuyện chẳng lành. Nào chuyện tuần phòng bị bỏ bê, lơ là vì
ông Tỉnh Trưởng và ông Thị Trưởng không ưa nhau, cố tìm cách làm xảy ra
việc nọ việc kia để hại nhau. Ai khôn hồn thì tự liệu mà giữ lấy thân, giữ lấy
của, nhà cửa phải liệu mà rào trước chặn sau, đóng then cài chốt cho thật kỹ.
Bà cố ý nhấn mạnh mấy tiếng sau cùng. Song ông Giám Mục vừa ở
phòng bên sang, đang rét, nên đến thẳng chỗ lò sưởi ngồi sưởi rồi nghĩ vơ
vẩn đến chuyện khác. Ông không có hưởng ứng gì về câu nói bóng gió của
bà, khiến bà ta phải lặp lại. Cô Baptistine muốn chiều ý bà mà không làm
phiền ông anh, nên đánh bạo hỏi khẽ:
— Thưa anh, anh có nghe bà Magloire vừa nói gì đó không?
Ông Giám Mục đáp:
— Có, tôi có nghe loáng thoáng.
Ông quay ghế lại, để hai tay lên đầu gối, ngẩng nhìn bà ở già. Ánh lửa từ
dưới chiếu lên khuôn mặt dịu dàng và vui vẻ:
— Nào, có chuyện gì thế? Đang có chuyện gì nguy hiểm lắm phải không?
Bà Magloire lại kể lại đầu đuôi câu chuyện và vô tình thêm thắt ít nhiều.
Nào là có một tên cầu bơ cầu bất, một thằng khố dây, một tên ăn xin nguy
hiểm, nó đã lọt vào trong tỉnh. Nào nó đến xin trọ ở nhà hàng Labarre nhưng
người ta không chứa. Nào lúc nhá nhem tối người còn thấy nó ở đại lộ
Gassendi đang rình mò trong các phố. Một tên đầu trộm đuôi cướp mặt mày
dễ sợ lắm.
Ông Giám Mục nói:
— Thật ư?
Thấy ông Giám Mục đã chịu khó hỏi han, bà phấn khởi đoán chừng câu
chuyện đã làm ông hơi lo, nên đắc thắng nói tiếp:
— Vâng, thưa Đức Cha, đúng thế. Đêm nay trong tỉnh thế nào cũng có
chuyện chẳng lành. Ai cũng bảo thế cả. Đã vậy, việc tuần phòng lại lơ là thế
nào ấy (câu nhắc cần thiết)! Ai lại ở xứ rừng núi thế này mà đêm hôm phố xá
chẳng có đèn đóm gì cả. Bước ra khỏi nhà thì cứ như là chui vào hũ nút.
Thưa Đức Cha, có cô Baptistine đấy, cô cũng đồng ý với con là…