NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1099

— Mẹ là một bà, ở với cô Miss.

— Phớt!

Gavroche nói thế rồi dừng lại. Từ nãy chú sờ hết túi này tới túi khác, hết

các ngóc ngách trong bộ quần áo tã của chú. Cuối cùng chú ngẩng đầu lên,

chỉ muốn tỏ là mình vừa ý, nhưng thật ra mặt chú lại hân hoan rạng rỡ như

một kẻ chiến thắng.

— Hai cậu chớ lo nữa. Cái này đủ để ba ta xơi tối.

Vừa nói chú vừa móc túi lấy ra một đồng xu. Hai thằng bé chưa kịp kinh

ngạc thì Gavroche đã đẩy chúng vào hàng bánh, đặt đồng xu lên bàn và gọi:

— Bồi, một xu bánh.

Người bán hàng vốn là chủ tiệm, lấy một cái bánh và một con dao.

Gavroche dặn:

— Bồi, cắt làm ba.

Chú nói thêm một cách oai vệ.

— Bọn này ba người.

Sau khi nhìn kỹ ba đứa trẻ, người chủ hiệu lấy một cái bánh đen. Thấy

thế, Gavroche thọc sâu một ngón tay vào lỗ mũi, hùng dũng hít một hơi dài,

như vua Frédéric vĩ đại hút thuốc lá, rồi chú ném vào mặt anh chủ hiệu câu

hỏi căm phẫn này:

— Têlatênao?

Có bạn đọc đoán rằng đó là tiếng Nga hay tiếng Ba Lan, hay là tiếng kêu

của các bộ tộc man rợ dùng để gọi nhau từ bên này sông qua bên kia sông

trong cảnh vắng. Tôi xin nói với các bạn rằng đây chỉ là một câu các bạn

dùng thường ngày, rút lại thành một tiếng, câu ấy là: “Thế là thế nào?"

Người hàng bánh hiểu rõ, đáp:

— Hừ! Đây là bánh chứ còn là thế nào? Bánh hạng nhì rất tốt.

Gavroche thản nhiên và khinh khỉnh:

— Anh muốn nói bánh đen à? Không đâu, bồi, đây ưng bánh trắng, bánh

thượng hảo hạng. Đây thết anh em kia mà.

Người hàng bánh không thể mỉm cười. Khi ông cắt bánh trắng, ông nhìn

ba đứa trẻ một cách đáng thương hại. Cái nhìn ấy chạm lòng tự ái của

Gavroche:

— Này, cái anh hàng bánh này! Can gì anh nhìn chúng tôi từ đầu đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.