NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1132

hiện tượng; người ta săn bắn khi nói: «Voileci allais, voileci fuyant»; nhà não

tướng học khi nói: Ái lực tình, chiến đấu tính, tiết niệu tính; người lính bộ

nói: Cái kèn của tôi; người kỵ sĩ nói: Con gà Ấn của tôi; khi thầy dạy kiếm

nói: «Tierce, quarte, rompez»; khi người thợ in nói: Parlons batio; thì, tất cả,

thợ in, người đi săn, triết gia, diễn viên, kịch sĩ, thừa phát lại, tay cờ bạc, hối

đoái viên, nhà buôn, đều đã nói lóng. Người họa sĩ khi nói: «Mon rapin»,

người chưởng khế khi nói: «Mon saute ruisseau», người làm tóc giả khi nói:

«Mon commis», người chữa dép khi nói: «Mon gniaf» (những từ này đều có

nghĩa: Người học trò của tôi), đều đã nói lóng. Nói cho cùng, và nếu người ta

tuyệt đối muốn như vậy, thì tất cả những cách khác nhau để trỏ bên trái, bên

phải của người lính thủy: Bâbord và tribord, của người điều khiển máy: Phía

sân phía vườn, của người phụ việc trong nhà thờ: Phía Thi Huấn, phía Phúc

Âm là những cách nói lóng.

Có tiếng lóng của những phụ nữ õng ẹo cũng như có tiếng lóng của

những bà kiểu cách. Lâu đài Rambouillet cũng gần kề với lều hành khất. Có

tiếng lóng của những bà Công Tước, bằng chứng là câu này, ở trong một bức

thư tình của một bà lớn rất đẹp thời Phục Hưng: “Ông sẽ thấy trong những

chuyện ngồi lê đôi mách của cả một mớ những lý do để tôi phóng túng”.

Những mật mã ngoại giao là tiếng lóng; ở phòng Chưởng Ấn Giáo Hoàng,

khi nói 26 để chỉ La Mã, grkztntgzyal để nói gửi đi và abfxustgrnogrkzu để

thay Quận Công xứ Modène, đã nói lóng. Những thầy lang thời Trung Cổ,

muốn nói cà rốt, củ cải, củ nave đã gọi là: «Opoponach, perfroschinum,

reptitalmus, dracatholicum angelorum, postmegorum», cũng là nói lóng.

Nhà sản xuất đường khi nói: «Vergeoise, tête, claircé, tape, lumps, mélis,

bâtarde, commun, brûlé, plaque», con người lương thiện đó cũng đã nói

lóng. Một trường phái phê bình, cách đây hai mươi năm khi nói: Một nửa

Shakespeare là chơi chữ và chơi đồng âm dị nghĩa, đã nói lóng. Thi sĩ và

nghệ sĩ, với một ý thức sâu sắc, sẽ gọi ông De Montmorency là một “tư sản”

nếu ông không phải người am hiểu về thơ và tượng, đã nói lóng. Một Viện Sĩ

Hàn Lâm cổ điển gọi hoa là Flore, quả là Pomone, biển là Neptune, gọi tình

yêu là lửa nhiệt, sắc đẹp là mối quyến rũ, con ngựa là “tuấn mã”, cái mão

chương trắng hoặc tam tài là “đóa hồng của Bellone”, cái mũ có ba sừng là

tam giác của Chiến Thần, thì viện sĩ cổ điển ấy đã nói lóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.