II
MARIUS
Marius ở nhà lão Gillenormand ra, trong lòng ngao ngán.
Lúc đi vào, chàng chỉ có một hy vọng nhỏ. Chàng ra đi với một nỗi thất
vọng mênh mông. Ai để ý đến lòng những người mới yêu đều hiểu khi thấy
chàng không băn khoăn nghĩ ngợi mảy may về câu chuyện tay Théodule,
trung úy kỵ binh, cái thằng ngốc họ hàng của chàng đó. Nhà viết kịch thơ có
thể hy vọng câu chuyện người ông ngoại đột nhiên tiết lộ cho cháu nghe sẽ
gây thêm những tình tiết ly kỳ. Nhưng đó chỉ là hay về kịch thôi chứ vẫn
không phải là sự thực. Marius đang ở vào tuổi không tin vào cái xấu. Sau
này sẽ đến cái tuổi bạ cái gì cũng tin. Lòng nghi ngờ âu cũng như những nếp
nhăn trên mặt thôi. Người thanh niên mới lớn lên vốn không có nếp nhăn.
Cái làm điên đầu Othello
lại không bám được vào Candide.
Ngờ vực
Cosette ư? Chàng có thể phạm nhiều tội ác khác một cách dễ dàng chứ
không phạm tội đó.
Chàng lang thang ngoài đường, lang thang là cách giải buồn của những
người đau khổ. Chàng có nhớ ra điều gì cũng không nghĩ ngợi về điều đó
được. Hai giờ sáng, chàng mới về nhà Courfeyrac và cứ nguyên quần áo lăn
đùng ra nệm. Trời nắng đã to, chàng mới thiếp ngủ, một giấc ngủ kinh
hoàng, nặng nhọc, chập chờn trong nghĩ ngợi. Khi tỉnh dậy, chàng thấy
Courfeyrac, Enjolras, Feuilly, Combeferre đứng trong phòng, đầu đội mũ,
chực đi ra, có vẻ tất tả.
— Cậu có đi đưa đám tướng Lamarque
không?
Chàng không hiểu Courfeyrac nói gì. Họ đi được một lát, chàng cũng ra
đi. Chàng nhét vào túi áo hai khẩu súng ngắn mà Javert đã trao cho chàng
trong vụ ngày mồng ba tháng Hai. Những khẩu súng này hãy còn nạp đạn.
Khi mang nó đi khó lòng mà nói chàng có những tư tưởng ám muội gì.
Suốt ngày hôm ấy, chàng lảng vảng ở những nơi nào chàng cũng không
biết. Chốc chốc trời đổ mưa, nhưng chàng không để ý. Chàng vào hàng bánh
mì mua cái bánh ống sáo một xu để ăn trưa, nhưng nhét bánh vào túi rồi lại
quên phắt. Hình như chàng có xuống sông Seine tắm nhưng chàng cũng