XI
BẮN ĐÂU TRÚNG ĐÓ NHƯNG KHÔNG GIẾT
CHẾT MỘT AI
Quân tấn công tiếp tục bắn. Súng trường xen lẫn với những loạt đạn ghém
của khẩu đại bác, nhưng thực ra không gây thiệt hại là bao. Chỉ riêng có phía
trên mặt trước quán Corinthe chịu đựng một mình. Các cửa sổ trên gác một
và trên mái bị đạn lớn và đạn nhỏ làm cho loang lổ, dần dần chẳng còn ra
hình thù gì nữa. Mấy chiến sĩ núp ở đây đều phải tránh đi nơi khác, vả
chăng, đấy cũng là một chiến thuật trong cách tấn công các chiến lũy; họ cứ
bắn mãi để làm cho nghĩa quân hết đạn nếu họ phạm sai lầm bắn trả lại. Đến
khi thấy hỏa lực của họ thưa thớt đi, vì chẳng còn thuốc đạn gì nữa, bấy giờ
người ta mới xung phong. Nhưng Enjolras không bị sa vào cạm bẫy ấy;
chiến lũy không hề bắn trả lại.
Cứ sau mỗi loạt súng trường của quân địch, chú bé Gavroche lại phùng
má ra vẻ khinh bỉ cực độ. Chú nói:
— Tốt lắm, cứ xé vải đi. Chúng tớ đang cần băng mà.
Courfeyrac kêu hỏi đạn ghém sao ít công hiệu thế và nói với khẩu đại
bác:
— Bố ơi! Bố chệch choạc rồi bố ơi!
Trong chiến đấu, người ta cũng băn khoăn thắc mắc như trong khiêu vũ.
Chắc chắn là sự im lặng của chiến lũy bắt đầu làm cho quân lính bao vây
sinh nghi ngại và lo sợ một biến cố bất ngờ. Cho nên họ cảm thấy cần phải
nhìn rõ qua cái đống đá ấy để biết tình hình sau bức tường lạnh kia như thế
nào mà bắn vào bao nhiêu cũng chẳng thấy trả lời. Nghĩa quân bỗng dưng
nhìn thấy một cái mũ lấp lánh ánh nắng trên một nóc nhà gần chiến lũy. Một
tên lính cứu hỏa tựa lưng vào cái ống khói cao ngất, ra vẻ đang đứng gác. Từ
chỗ ấy y ngó thẳng đứng xuống chiến lũy. Enjolras nói:
— Cái thằng kia nó giám sát chúng mình mới rầy chứ.
Jean Valjean đã trả khẩu carabine cho Enjolras nhưng trong tay vẫn giữ
khẩu súng trường. Không nói không rằng ông giương súng ngắm tên lính và