NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1417

— Cậu với tớ là chỉ huy. Tớ vào trong dặn bảo anh em một lần cuối. Cậu

cứ ở ngoài quan sát địch.

Marius leo lên chóp chiến lũy để quan sát. Cái nhà bếp đã đem dùng làm

bệnh xá, chắc các bạn còn nhớ. Enjolras bắt đóng đinh bít cửa lại. Anh nói:

— Không được để lọt mảnh đạn vào anh em thương binh.

Anh vào gian phòng thấp để truyền những hiệu lệnh tối hậu. Anh nói vắn

tắt nhưng hết sức điềm tĩnh. Feuilly nghe và trả lời thay cho anh em.

— Ở tầng gác một phải có sẵn búa để chặt cầu thang. Có búa không?

— Có, - Feuilly đáp.

— Được mấy cái?

— Hai búa, một rìu.

— Tốt lắm. Chúng ta là hai mươi sáu chiến sĩ khỏe mạnh, có bao nhiêu

súng?

— Ba mươi bốn khẩu.

— Thế là thừa tám. Những khẩu súng thừa ấy cũng phải nạp đạn, để sẵn

bên mình như các khẩu khác. Gươm và súng ngắn phải đeo vào người. Hai

mươi người ở chiến lũy. Sáu nấp ở cửa sổ và các cửa thông hơi tầng gác một

để bắn vào bọn tập kích, qua các lỗ châu mai chừa trong mấy chồng đá. Ở

đây không được có một chiến sĩ nào không có công việc. Lát nữa khi tiếng

trống xung trận của chúng nổi lên thì hai mươi chiến sĩ dưới đường phải lao

lên chiến lũy. Những người đến trước sẽ là những người chiếm được vị trí

tốt nhất.

Bố trí xong, anh quay về phía Javert nói:

— Tao không quên mày đâu.

Chàng đặt một khẩu súng ngắn lên bàn nói thêm:

— Người đi ra sau cùng phải bắn vỡ sọ thằng gián điệp này.

— Bắn ở đây? - Có tiếng ai hỏi.

— Không. Không nên trộn lẫn xác nó với xác chúng ta. Có thể leo qua

chiến lũy nhỏ ở phố Mondétour. Chỉ cao chừng hơn một thước thôi. Hắn bị

trói kỹ lắm. Lôi hắn ra lối đó rồi xử.

Lúc ấy có một người còn bình tĩnh hơn cả Enjolras nữa. Đó là Javert.

Bấy giờ Jean Valjean xuất hiện. Trước ông đứng lẫn giữa nghĩa quân.

Bây giờ ông bước ra nói với Enjolras:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.