XIX
JEAN VALJEAN BÁO THÙ
Còn lại một mình với Javert, Jean Valjean cởi cái dây buộc ngang thân
hình tên tù binh vào dưới bàn. Xong ông ra hiệu cho hắn đứng dậy. Javert
làm theo, trên môi hắn vẫn giữ cái nụ cười khó tả, nụ cười kiêu hãnh của uy
quyền bị trói buộc.
Jean Valjean nắm cái dây đai buộc Javert lôi đi như người ta nắm đai cổ
một con ngựa kéo. Hai người đi ra khỏi quán, đi rất chậm, vì Javert còn bị
buộc ở chân, phải nhích từng bước ngắn. Tay Jean Valjean vẫn lăm lăm khẩu
súng ngắn.
Hai người cứ thế vượt khoảnh đất hình thang nằm giữa hai chiến lũy.
Nghĩa quân chuyên chú đề phòng cuộc tấn công sắp nổ nên quay lưng về
phía họ. Duy một mình Marius đứng nghiêng ở mút trái chiến lũy là trông
thấy họ. Hình ảnh kẻ tội nhân và người đao phủ thoáng qua mắt chàng dưới
ánh sáng của cái chết đang chiếm cứ tâm hồn chàng.
Jean Valjean phải khó nhọc mới đưa được Javert qua khỏi chiến lũy nhỏ,
vì Javert bị trói. Lúc nào ông cũng giữ rịt tên tù. Leo khỏi chiến lũy nhỏ thì
đầu ngõ Mondétour, ở đấy tuyệt đối không còn ai ngoài hai người. Không ai
trông thấy họ được nữa. Họ đứng khuất góc phố, nghĩa quân không nhìn
thấy. Cách vài bước, những xác người từ trong chiến lũy mang ra chất thành
một đống rùng rợn. Trong đám xác chết có một gương mặt tái nhợt, một mớ
tóc sổ tung, một bàn tay thủng và một bộ ngực phụ nữ nửa che nửa lộ. Đó là
Éponine.
Javert nhìn nghiêng người chết rồi lầm bầm, rất bình thản:
— Ta biết con điếm này thì phải.
Hắn quay lại phía Jean Valjean. Jean Valjean cắp súng vào nách nhìn
chằm chặp Javert. Không cần lời, cái nhìn ấy vẫn nói rõ:
— Ta đây! Javert, đã biết chưa?
Javert đáp:
— Mày trả thù đi.
Jean Valjean thò tay vào túi quần lấy một con dao, Javert buột miệng: