NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1420

— Dao à! … Phải rồi. Dao mới hợp với mày.

Jean Valjean cắt cái dây đai buộc cổ Javert, cắt luôn sợi dây buộc cổ tay,

xong ông cúi xuống cắt nốt cái dây trói chân. Rồi ông đứng lên bảo hắn:

— Anh được tự do.

Javert không phải là người dễ ngạc nhiên. Tuy vậy hắn không thể nén xúc

động mặc dù hắn rất tự chủ. Hắn há hốc mồm đứng nguyên một chỗ.

Jean Valjean nói tiếp:

— Tôi không tin rằng tôi thoát khỏi chốn này. Nhưng nếu vạn nhất tôi

sống sót thì tôi ở phố L’Homme Armé, số bảy với cái tên giả là ông

Fauchelevent.

Javert nhăn mặt nhếch mép như một con cọp dữ và nói lầm bầm:

— Liệu hồn!

— Anh đi đi, - Valjean bảo.

Javert hỏi gặng lại:

— Mày nói phố Fauchelevent, phố L’Homme Armé?

— Số bảy.

Javert lẩm nhẩm lặp lại:

— Số bảy.

Hắn cài cúc áo, rướn vai lấy lại cái dáng cứng cáp của nhà binh, quay nửa

vòng, khoanh tay trước ngực, đưa một bàn tay nâng cằm, và đi về hướng

Khu Chợ. Jean Valjean nhìn theo.

Đi được mấy bước Javert ngoái lại bảo Valjean:

— Này, anh làm phiền tôi lắm. Giết tôi đi thì hơn.

Javert đã bỏ lối xưng hô mày tao với Valjean, nhưng chính hắn cũng

không nhận thấy.

Valjean nói:

— Đi ngay đi.

Javert bước chầm chậm đi xa dần. Một lát sau hắn rẽ qua phố Prêcheurs.

Khi Javert đã đi khuất, Valjean nâng súng bắn một phát lên trời. Rồi ông

trở vào chiến lũy và nói:

— Xong rồi.

Trong lúc Valjean làm những công việc ấy thì trong chiến lũy xảy ra việc

như sau: Trước đấy Marius chú ý tình hình động tĩnh ở bên ngoài hơn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.