XI
CÁI TUYỆT ĐỐI BỊ LUNG LAY
Suốt dọc đường, hai người tuyệt đối không hé răng nói một lời nào nữa.
Jean Valjean muốn gì? Làm nốt công việc ông đã bắt đầu; báo tin cho
Cosette, nói cho Cosette biết Marius ở đâu; có lẽ bày cho cô điều gì khác có
lợi và nếu có thể thì thu xếp mấy điều tối hậu. Còn về phần ông, về phần đối
với riêng ông, thì xong rồi. Javert đã bắt được ông, ông không kháng cự lại.
Một người khác, ở trong trường hợp này, chắc là có thể lờ mờ nghĩ đến cái
dây thừng Thénardier đã cho mình và những chấn song trong nhà ngục mình
sẽ bước chân vào. Nhưng từ ngày gặp Giám Mục, mỗi lần đứng trước một
vụ mưu hại nào, dù là đối với bản thân mình, bao giờ Jean Valjean cũng
phân vân trong lòng, mối phân vân của kẻ ngoại đạo. Tự vẫn, một sự xúc
phạm bí mật vào huyền bí có thể giết chết linh hồn, Jean Valjean không thể
làm việc ấy.
Xe vừa rẽ vào phố L’Homme Armé thì dừng lại; phố này hẹp quá, xe
không vào được. Javert và Jean Valjean nhảy xuống đất. Bác lái xe khúm
núm trình với “quan thanh tra” là tấm nhung Utrecht trong xe bê bết những
máu của người bị giết và lấm bùn của thằng giết người. Ấy, bác hiểu như
thế. Bác nói thêm là phải bồi thường cho bác. Vừa nói, bác rút ra ở túi một
quyển sổ con, xin ông thanh tra làm ơn biên cho bác “mấy chữ nhận thực
làm bằng”.
Javert lấy tay gạt quyển sổ của bác đánh xe đưa bảo:
— Hết bao nhiêu kể cả lúc đợi và chuyến chở?
— Thưa, đi bảy giờ mười lăm phút, còn tấm nhung thì mới nguyên ạ.
Thưa ông thanh tra tám mươi francs.
Javert móc túi lấy bốn đồng Napoléon đưa cho bác đánh xe rồi cho bác đi.
Jean Valjean nghĩ bụng chắc Javert định dẫn bộ ông về đồn Blancs
Manteaux hay đồn Archives ngay gần đấy.
Hai người đi vào trong phố. Cũng như thường ngày phố hôm nay vắng
vẻ, Javert bước theo Jean Valjean. Đến căn nhà số 7, Jean Valjean gõ cửa.
Cửa mở. Javert nói: