vào một quãng rừng thưa ở khá xa, khuất sau những cây to. Nhưng quãng
rừng ấy, Boulatruelle biết lắm; lão vừa nhận ra một cây dẻ gai vì bệnh nên
được băng bằng một tấm kẽm đóng ngay trên vỏ cây, bên cạnh một đống đá
cối to tướng. Khu rừng thưa ấy, ngày xưa người ta gọi là bất động sản Blaru.
Đống đá ấy không biết dùng để làm gì, ba mươi năm trước đã thấy rồi, nay
chắc vẫn còn. Chẳng cái gì sống lâu hơn một đống đá, có chăng những bức
giậu bằng ván gỗ. Để tạm đấy thôi, thế mà hóa ra trường thọ.
Boulatruelle mừng rỡ tụt xuống nhanh như chớp. Đã tìm thấy hang con
thú, chỉ còn việc bắt lấy nó. Cái kho tàng mơ ước bấy lâu đích thị là ở đấy
rồi. Đi đến tận khu rừng thưa ấy, đâu phải chuyện dễ. Đi theo những lối mòn
cứ uốn khúc như trêu ngươi phải mất mười lăm phút, còn nếu cứ đường
thẳng mà đi, qua bụi rậm rất dày, đầy gai góc, rất hiểm trở, phải mất những
nửa giờ. Khốn nỗi Boulatruelle lại không hiểu cho điều ấy. Lão tin ở con
đường thẳng; thật là một ảo tưởng đẹp đẽ, nhưng đã hại biết bao người. Khu
rừng rậm dù có gai góc đến đâu, Boulatruelle cũng cứ tưởng là con đường
ngắn. Lão nói:
— Cứ đường thẳng chó sói mà đi thôi.
Boulatruelle, vốn quen đi đường quanh, lần này lại phạm sai lầm là đi
đường thẳng. Lão vấp phải, nào gai, nào sơn trà, nào hồng dại, nào thảo nhi,
nào cây ngấy đến hay gây sự. Trầy sướt cả da thịt. Bên dưới rãnh có nước,
phải lội qua mà đi. Sau cùng, lão cũng đến được khu rừng thưa Blaru, nhưng
mất đến bốn mươi phút, mồ hôi đầm đìa, hổn hà hổn hển, ướt át, mặt đầy vết
xây xước, giận dữ. Chẳng có ai ở đấy cả.
Boulatruelle chạy đến đống đá. Đống đá vẫn nguyên chỗ cũ. Chẳng ai tha
đi đâu cả. Còn người kia thì đã biến vào rừng sâu. Người ấy đã trốn mất.
Trốn đi đâu? Về phía nào? Trong khu rừng nào? Không tài nào đoán biết
được. Đau đớn nhất là lại thấy ở sau đống đá, ngay trước cái cây bịt kẽm,
một khoảnh đất mới xới, một cái cuốc để quên, hay vứt lại đó, và một cái hố.
Hố ấy trống rỗng.
Boulatruelle giơ hai nắm tay về phía chân trời, kêu lên:
— Đồ ăn cắp!