NHỮNG NGƯỜI KHỐN KHỔ - Trang 1624

công trong việc làm Cosette xa dần ông. Nàng ngày càng thêm vui và ngày

càng bớt âu yếm. Tuy vậy, nàng vẫn yêu quý Jean Valjean, ông cũng cảm

thấy thế. Một hôm bỗng nhiên nàng bảo ông: “Là cha rồi lại không là cha, là

bác rồi lại không là bác, là ông Fauchelevent rồi lại là ông Jean. Thế thì là

ai? Tôi chẳng thích những cái đó một tí nào. Nếu tôi không biết trước kia

ông tốt thế thì bây giờ tôi cũng đến khiếp ông”.

Jean Valjean vẫn ở phố L’Homme Armé. Ông không thể dời xa cái khu

phố Cosette ở. Buổi đầu ông chỉ đến thăm Cosette vài phút rồi đi. Dần dần

ông ở lại lâu hơn. Hình như cái ngày mùa xuân dài hơn đã cho phép ông làm

như thế. Ông đến sớm và về muộn. Một hôm Cosette buột mồm nói: “Cha!"

Một tia hạnh phúc sáng lên trên bộ mặt già nua âm thầm của Jean Valjean.

Ông nhắc nàng: “Gọi Jean". Cosette bật cười trả lời: “À phải nhỉ, thưa ông

Jean". Jean Valjean đáp: “Tốt lắm!" Rồi ông ngoảnh mặt đi để Cosette khỏi

trông thấy ông lau nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.